Cánh cửa đóng lại, ánh sáng bị chặn lại bên ngoài, trong phòng được thắp nến, mùi hương kì lạ được đ/ốt lên, lan tỏa ra tứ phía, nhìn quang cảnh có hơi u ám, lại có gì đó kì lạ.
Bạo quân bước vào tẩm cung, ta như cu li cúp đuôi chạy theo sau, hắn cởi ra áo bào, ngồi trên long sàng, đôi mắt hờ hững nhìn ta.
Ta đứng đực mặt ra đấy, lơ ngơ không biết làm cái gì. Mãi sau bạo quân không có kiên nhẫn mới gắt lên:
“Còn đứng ở đấy làm gì? Đến khám bệ/nh.”
Ta gãi đầu, nhanh chóng bước đến trước mặt Lý Cương.
Khám bệ/nh liệt là phải xem chỗ ấy ấy đúng không?
Ta gãi đầu, x/ấu hổ quỳ xuống, len lén nhìn sắc mặt của hắn. Bạo quân hơi ngửa ra sau, hai chân hơi dạng ra, hất cằm tuỳ ý ta làm gì thì làm. Nhìn ở góc độ này thì tư thế rất chi là kì cục. Ta đ/á/nh bạo vươn tay đến vén vạt áo của hắn, nhắm mắt nhắm mũi kéo quần ra. Đập vào mắt là một con chim hoạ mi siêu to khổng lồ, vừa gân guốc vừa thô tục, im lìm nằm ở đấy cũng toả ra uy áp khiến chân người ta r/un r/ẩy.
Ta há hốc mồm, má ơi, kích cỡ này mà ở thời hiện đại thì sánh ngang với mấy anh da đen bên Châu Phi, quá kinh khủng, ngoài sức tưởng tượng.
Chim to vầy mà chim ốm chim yếu, chim không dậy được, thật đáng tiếc.
Ta nâng con hoạ mi của bạo quân, lúng túng dùng tay xoa xoa, đụng chạm kiểu gì nó cũng không có phản ứng. Ta không biết làm thế nào, mặt nóng bừng, lại thấy tư thế này quá là gây hiểu lầm, khác gì phi tần đang an ủi chim vua, chuẩn bị thị tẩm không?
Nghĩ vậy tay bị sượng tại chỗ, không biết có nên buông hay cứ cầm. Đúng lúc bạo quân ngồi dậy, đôi mắt u ám nhìn thẳng vào ta, doạ cho ta gi/ật mình, cúi người xuống không dám nhìn hắn.
Có khi nào bạo quân x/ấu hổ quá, rút ki/ếm ch/ém ta ngay tại chỗ không nhỉ?
Tên đi/ên này ai biết thế nào mà lần, đúng gần vua như gần cọp, Lý Cương là con cọp dũng mãnh nguy hiểm nhất.
Bàn tay bạo quân giơ lên, ta tưởng hắn định bóp cổ ta, theo bản năng rụt cổ lại, bả vai r/un r/ẩy, nhưng hắn lại chỉ gạt tay ta ra, xách quần lên, mỉa mai bảo:
“Trẫm cảm thấy ngươi đang sợ trẫm?”
Thưa, ai mà không sợ ngài?
Ta nuốt nước miếng, cười yếu ớt nịnh nọt:
“Bẩm, cái ấy của bệ hạ quá khủng khiếp, là bảo vật trăm năm có một, uy mãnh như ngài vậy, vừa nhìn thôi thần đã bị nó doạ sợ rồi ạ.”
“Ừm.” bạo quân lạnh nhạt đáp “Cự vật như vậy lại là đồ phế, khanh có thấy tiếc không?”
“Tiếc chứ ạ, ui ui ui, thần tiếc muốn đ/ứt ruột đ/ứt gan.” Ta phát huy khả năng của một đại nịnh thần “Bệ hạ như hổ như rồng, chắc chắn vật ấy cũng như chủ, sẽ có ngày hùng dũng đứng lên, phát huy thực lực, làm bao người mê đắm, các phi tần ngã rạp. Vậy nên xin ngài đừng thương tâm, thần tin chắc bàn tay vàng của thần sẽ chữa khỏi căn bệ/nh quái á/c này cho ngài.”
Lần đầu tiên, bạo quân nhếch môi, cười nhạt:
“Làm bao người mê đắm, vậy ái khanh có mê không?”
Ta nói quá hăng, tiếp lời không kịp suy nghĩ:
“Mê chứ ạ, thần vừa nhìn đã bị nó làm đổ gục, nguyện ngã rạp dưới chân bệ hạ.”
“Tốt.”
Bạo quân đứng dậy, xoa đầu ta, đôi mắt đen loé lên vẻ tà á/c.
Ta…ta cảm thấy bản thân nói sai gì đó, có thể nói lại không?
Bình luận
Bình luận Facebook