Lúc bạn trai qua mạng gửi ảnh, tôi n g ớ người khi thấy đó là ảnh của anh tôi, Thẩm Thuật.
Cả người tôi n ổ i da gà.
Thẩm Thuật chẳng hay biết gì, tiếp tục nhắn: “Bé ngoan, sao không nói gì vậy?”
“X ấ u đến vậy à?”
“Thật ra anh còn có cơ n g ự c, cơ bụng, cả đường nét quyến rũ, chia tay rồi thì tiếc lắm đó.”
Anh không x ấ u chút nào.
Ngược lại, anh đẹp trai đến khó tin.
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai có thể so được với anh.
Nhưng tôi và anh vốn là k ẻ t h ù không đội trời chung!
Đến mức mẹ tôi và cha anh chung sống đã hơn mười năm, vậy mà tôi còn không thèm kết bạn WeChat với anh.
Trên màn hình là ảnh anh tôi gửi.
Anh ấy hơi cúi mắt, nhìn màn hình với vẻ l ơ đ ễ n h, ánh mắt lại phảng phất nụ cười dịu dàng.
Anh trai ơi, anh khiến em thấy xa lạ quá.
Vẻ dịu dàng đầy cưng chiều này, cả đời em chưa từng thấy ở anh.
Chỉ nghĩ đến việc anh gọi tôi là “Bé ngoan ơi” thôi cũng khiến tôi n ổ i d a g à toàn thân.
Trong đầu chợt vang lên tiếng than vãn của mẹ: “Ôn Ngữ Doanh, con muốn h ủ y h o ạ i gia đình này à?”
Tôi vội lắc đầu, lẳng lặng lưu lại ảnh, rồi lên mạng tìm một tấm ảnh t a i n ạ n gửi cho anh ấy.
“Anh à.”
“À không… cục cưng, thật ra em gặp t a i n ạ n xe, chắc sắp c h ế t rồi.”
“Em không muốn làm anh vướng bận, mình hãy c h i a t a y tại đây đi nhé.”
“Anh đừng đến thăm em. Em muốn anh nhớ mãi hình ảnh em còn sống động như thế này.”
Nói xong, tôi liền c h ặ n anh ấy, giữ lại công trạng của mình.
Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Thẩm Thuật.
“Bé ngoan, em ở đâu? Em không c h ế t được đâu, gửi định vị đi, anh sẽ đến tìm em.”
“Chuyện tiền bạc để anh lo hết, em cứ chữa trị thật tốt, xin em đấy…”
“Anh không muốn khi em c ô đ ộ c nhất lại không có ai bên cạnh, bé ngoan, xin em trả lời anh đi có được không?”
Anh chỉ nhận được dấu chấm than đỏ.
Khi anh vào phòng, tôi s ợ đến ngồi nghiêm chỉnh.
Anh sắp đi qua tôi, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên anh dừng lại.
Tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, hỏi: “Ôn Ngữ Doanh.”
“Sao trông c ă n g t h ẳ n g thế?”
Đôi mắt anh đen thẳm, còn đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
Tôi h o ả n g h ố t lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.
Ánh mắt anh lướt qua mặt tôi lạnh nhạt rồi quay về phòng.
Dĩ nhiên anh không nhìn thấy trên màn hình điện thoại tôi vẫn là khung chat với anh.
Bình luận
Bình luận Facebook