Tôi thừa nhận là mình hơi đuối rồi.
Thôi thì về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đã.
Chị tôi đi làm về thấy tôi tiều tụy như q/uỷ hút m/áu, bật cười:
"Đời sống hôn nhân có hòa hợp không thế?"
Tôi ngồi vật ra sofa, mắt lờ đờ:
"Một giọt cũng không còn."
Đùa cợt vài câu, câu chuyện chuyển sang Lục Tắc Duật và Lâm Chiêu.
"Gia tộc họ Lục đang rất bất mãn với Tắc Duật, ép hắn phải chia tay với Lâm Chiêu, ph/á th/ai rồi tìm đối tượng môn đăng hộ đối."
"Xem hắn chọn thế nào thôi, dù sao đứa con hoang kia cũng giỏi giang hơn hắn."
Tôi nhìn màn hình đầy bình luận ch/ửi tôi ném đ/á giấu tay, khẽ nhếch mép:
"Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, trách được ai."
Chị tôi thở dài:
"May là em vẫn luôn gặp may."
Đúng vậy, tôi sinh ra đã có vận đỏ.
Ba mẹ hạnh phúc, gia đình giàu có.
Có người chị thông minh gánh vác gia nghiệp.
Bản thân vô lo vô nghĩ, sống phóng khoáng.
Về nước mở vài tiệm hoa, quán cà phê, bar... đâu cũng ăn nên làm ra.
Ngay cả việc thấy bình luận trực tiếp trước lễ đính hôn cũng xem như được ông trời cũng phù hộ.
Nên hiện tại tôi rất hài lòng.
Nhưng mấy người kia thì khác.
Khi đến quán cà phê bàn giao với quản lý mới, Lâm Chiêu đột nhiên tìm tôi.
"Kiều Sanh, tôi muốn nói chuyện."
Có lẽ dạo này cô ta khổ sở lắm, trông tiều tụy hẳn.
"Chúng ta có gì để nói sao?"
Lâm Chiêu gi/ận dữ:
"Sao không có? Hạ Thời Sâm cưới cô chỉ để bảo vệ tôi! Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn anh ấy rơi vào hố lửa!"
Nói rồi mắt cô ta đỏ hoe, môi mím ch/ặt như sắp khóc.
"Cô ly hôn đi. Tôi sẽ trả Lục Tắc Duật cho cô, đứa bé tôi cũng sẽ phá bỏ."
Tôi: ???
[Trời ơi xót quá! Nữ chính phải nhẫn nhục đến thế sao?]
[Nam chính bị gia tộc ép quá, sinh oán gi/ận với nữ chính rồi. Lúc say còn quát cô ấy, chắc nữ chính thất vọng thật rồi.]
[Nếu Bạch Nguyệt Quang không hủy hôn thì đâu đến nỗi!]
[Tôi hỏi thật nhé? Vì họ là nam nữ chính nên mọi người phải hy sinh cho họ hả? Bạch Nguyệt Quang phải làm nền cho cặp đôi ấy các bạn mới vừa lòng?]
[Đường mình chọn thì tự gánh hậu quả! Lúc nào cũng làm bộ cả thế giới n/ợ mình!]
Thì ra thất tình với Lục Tắc Duật nên mới tìm tôi.
Tôi cảm thấy buồn nôn cực kỳ.
"Tôi trông giống bãi rác tái chế lắm sao? Cứ đem mấy thứ dưa chuột thối ném vào đây?"
Cô ta sửng sốt:
"Sao cô có thể nói vậy?"
Thấy nói mãi mà đối phương vẫn không hiểu, tôi trở về bản chất á/c nữ.
"Nếu thật lòng vì Thời Sâm, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Bằng không, mỗi lần cô làm tôi buồn nôn, tôi sẽ 'hành hạ' Thời Sâm ca ca trên giường một lần."
Lâm Chiêu lùi lại hai bước, mắt trợn trừng:
"Kiều Sanh! Cô còn có tính người không?"
"Cô biết anh Thời Sâm từng bị trầm cảm nặng không? Nếu không phải tôi c/ứu anh ở bờ sông năm đó, anh đã t/ự v*n rồi!"
"Không ngờ cô đ/ộc á/c thế! Tôi sẽ không để anh tiếp tục ở bên cô đâu!"
Cô ta hậm hực bỏ đi.
Tôi nhìn theo, lòng bỗng chùng xuống.
Hạ Thời Sâm từng mắc trầm cảm ư?
Bình luận
Bình luận Facebook