Kết quả là, nửa đêm tôi bị đ/á/nh thức bởi tiếng hét thất thanh của cậu ấy.
Thằng nhóc này tự hùng hổ đi vệ sinh một mình, xong xuôi lại tự nh/ốt mình trong đó luôn.
"Anh ơi! Cửa không mở được!"
Căn nhà hai tầng này đã cũ, nội thất lỗi thời, phòng vệ sinh vẫn dùng loại khóa móc.
Có lẽ do rỉ sét nên khi đóng vào thì bị kẹt cứng.
"Đừng sợ, anh đi tìm cái kìm."
"Đừng! Anh đừng đi! Em cảm thấy có người đứng sau lưng em!"
Nghe giọng Vương Minh đã nghẹn ngào như sắp khóc, tôi dừng lại: "Vậy anh lay cửa, thấy chốt lỏng thì thử mở xem."
"Vâng ạ."
Tôi dùng hết sức lắc mạnh cánh cửa nhà vệ sinh vài cái, nghe thấy tiếng khóa lỏng ra nhưng Vương Minh vẫn im phăng phắc.
"Vương Minh? Vương Minh?"
Chỉ cách một cánh cửa, chưa đầy nửa phút sao nó không nghe thấy tiếng tôi?
Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, tôi lùi một bước dùng chân đạp mạnh vào ổ khóa.
Rầm một tiếng, chốt cửa bật tung khỏi bản lề.
Bình luận
Bình luận Facebook