Tôi và Tầm đã đ/ứt liên lạc. Mỗi ngày tôi đều đi làm đúng giờ. Thời gian còn lại đều dành cho viện. Bác nói, mẹ tôi không còn sống được bao lâu nữa.
Tôi có ghi lại nói chuyện hôm đó. từng nghĩ sẽ bắt mẹ Tầm phải trả giá. Nhưng thế thì chứ?
Liệu cả tôi và Tầm đều mất mẹ thì có vui không? Tối tôi nhà lấy quần áo thay. Đèn hành lang hỏng, ban lý vẫn sửa.
Một bóng người đen nhẻm xổm trước lờ đi, mò mẫm lấy khóa trong bóng tối, cửa.
Hoắc Tầm đưa tay nắm áo tôi: "Khương Duy, lại thành thế này?"
Giọng Tầm khàn đặc, lâu lắm từng em lại là con gái của bà ấy?"
Tôi xổm xuống, mặt Tầm lên. Râu ria lởm chởm, tiều thảm hại. khẽ ôm vào lòng. nước mắt rơi trên vai hổi.
Một lúc lâu Tầm "Anh không thể nhìn mẹ mình ch*t được. Khương Uyển, chúng ta chia tay đi."
Tôi nhẹ vào lưng từng cái một: "Ừ, em đồng ý."
Bình luận
Bình luận Facebook