10.
Dưới ánh trăng, ta nấp nửa người sau hòn giả sơn, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Tống Oánh lắc lắc tay cha ta, làm nũng.
“Cha, đừng giậɴ con nữa mà, tất cả là tại gã chăn ngựa kia, là hắn ᴄưỡng ʜiếp con.”
Lúc này cha ta đang nổi nóng, cho dù nàng ta có làm nũng thế nào thì ông ta cũng không hề lay động.
Dù sao lần này nàng ta đã gây ra tai tai họa ngập trời, hại Tống phủ thanh danh quét rác, càng quan trọng hơn là mũ quan của cha ta cũng khó mà giữ được.
Thấy cha không để ý đến mình, nàng ta lại nặn ra mấy giọt nước mắt, cắn môi nói.
“Cha, việc này vẫn còn có cách giải quyết mà, chỉ cần cha làm theo lời con nói thì sẽ không bị mất chức quan, Tống phủ vẫn có thể kết thân với Ôn phủ như bình thường.”
Nghe vậy, khuôn mặt đen như than của cha ta cuối cùng cũng thả lỏng.
“Có biện pháp gì?”
“Thực ra, chỉ cần khiến Thư Nhi nhận người hôm nay tằng tịᴜ với gã chăn ngựa là muội ấy thì tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.”
Ta thấy được khóe miệng Tống Oánh nhếch lên thành một vòng cung.
Ta ở đằng sau hòn giả sơn nghiến răng nghiến lợi, loại người như Tống Oánh, bề ngoài thì thanh cao như cúc, nhưng kỳ thực bên trong đã mục n á t đến tận xươ/ng tủy.
Cha ta trầm ngâm, có chút do dự.
Ta biết, ông ta không phải vì quan tâm ta mà chỉ đang tự hỏi xem đề nghị này của Tống Oánh có được hay không thôi.
“Cha, con biết rõ người đaᴜ lòng cho Thư Nhi, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, nếu không đẩy muội ấy ra thì Tống phủ xong rồi.”
Nét mặt cha ta có chút buông lỏng, Tống Oánh thấy được hi vọng liền tiếp tục nói.
“Người đời đều biết Thư Nhi tính khí mạnh mẽ, mà cha lại là người có đức độ, không màng danh lợi. Nếu là do muội ấy phạm sai làm thì sẽ không liên lụy đến cha nữa.”
“Huống hồ, thanh danh và sĩ diện của muội ấy đã sớm không còn rồi.”
Ta cười lạnh trong lòng, nhìn từng hành động lời nói của nàng ta, vì hạ thấp ta, nàng ta thật sự không từ bất cứ th/ủ đo/ạn nào.
“Trời tối nhìn không rõ, dáng người và diện mạo của muội ấy và con không khác là bao, để muội ấy nhận ᴛội hôm nay cũng sẽ không bị người khác phát hiện.”
Vốn dĩ cha ta đang ᴛức giậɴ vì sợ mất chức, nghe nàng ta nói xong thì tâm trạng khá hơn rất nhiều.
“Oánh Nhi nói rất có lý.”
Giọng điệu của nàng ta làm bộ làm tịch.
“Sau khi Thư Nhi nhận ᴛội chuyện này, cha lại gả muội ấy cho gã chăn ngựa kia, không những thành toàn cho một mối nhân duyên lại còn tạo dựng thêm một cái thanh danh nhân từ, cớ sao lại không làm?”
Những lời này đúng là đi thẳng vào trái tim cha ta, ông ta vỗ tay cười to.
“Không hổ là con gái của ta, thực sự quá là thông minh.”
Nhìn khuôn mặt x/ấu xí của bọn họ, ta kiềm chế cảm giác buồn ɴôɴ, lặng lẽ rời đi.
Bình luận
Bình luận Facebook