Giống đứa trẻ khóc đòi kẹo cho kẹo.
Vừa liếm một cái, đã người lớn cưỡng ép lấy lại.
Cũng bởi vị ngọt này chỉ cho bạn nếm thử, rốt cuộc thuộc về bạn.
Tôi từ rời khỏi vòng tay Chu Tự, hồng trên mặt dần biến.
Cảm xúc vui vẻ lúc nãy từ rút khỏi tâm trí tôi.
Cũng đang nói Chu thuộc về tôi.
Anh thân thiết tôi vậy, anh tốt bụng, sẵn lòng giúp tôi chữa bệ/nh.
Mối qu/an hai chúng tôi ngay đã ổn.
Tôi mím môi, lông mi run nhẹ, ngón tay nắm lấy gấu áo anh, trong khắc ấy, tôi thấy khó chịu cùng.
Ánh mắt Chu chớp nhẹ, dường đã ra xúc tôi.
Anh cúi khóe miệng từ nhếch lên một nụ cười, mũi cọ nhẹ vào má tôi.
"Em đã ổn rồi, nhưng anh chưa ổn thì phải làm sao?"
Tôi ngẩng đầu: "Cái gì?"
Thấy ánh mắt nghi anh nhếch môi, tư nghía mặt tôi.
Ánh mắt mũi tôi lần lướt qua.
Khi tôi.
Chu nheo nâng ngón tay, á/c ấn vào đôi sưng tôi.
"Sưng lên đẹp."
Tôi mức mày, ngay giây tiếp theo, khóe miệng Chu hơi đột ngột má lại cúi người xuống, giọng khàn nói:
"Đừng nghĩ lung tung những thứ linh tinh."
"Xem ra bệ/nh chưa khỏi anh giúp chữa thêm lần nữa."
Lời vừa dứt, lại cắn, tôi trợn hơi thở dần trở nên nóng bỏng.
Sự đam mê, ham cùng rối bời khi hôn nhau ào ạt đến.
Lúc này m/ập mờ đã vượt quá giới hạn.
Tai tôi ửng tận cùng.
Lúc này trong lòng khỏi nghĩ, Chu trai thẳng sao?
Bình luận
Bình luận Facebook