14.
Thân thế của Tạ Ngự Cảnh đã được điều tra ra, là người thôn Tạ Vũ, từ khi còn nhỏ người trong thôn đã gọi hắn là Tạ Hoành.
Tạ Ngự Cảnh là cái tên được tiên sinh dạy chữ đặt cho hắn, ngày thường không ai biết.
Chẳng trách chúng tôi vẫn luôn không tìm thấy hắn.
Thôn Tạ Vũ là một trong những ngôi làng mà tôi và Kỳ Phong đã c/ứu trong quá trình c/ứu trợ thiên tai ở Nam Quân.
Chúng tôi đã quan sát rất lâu, thấy Tạ Ngự Cảnh đang làm việc chăm chỉ trong triều đình.
Hắn không hổ là trạng nguyên, đã đưa ra nhiều kế hoạch hữu ích.
Đúng lúc tôi tưởng anh ấy sẽ thể hiện tài năng trong triều đình thì lại đệ đơn lên xin hoàng đế, mong được thuyên chuyển về Nam Quân làm quan địa phương.
Tạ Ngự Vũ cho rằng sông bị phù sa, lũ lụt năm này qua năm khác, bờ kè và đồng ruộng bị cuốn trôi, triều đình dù mỗi năm tốn rất nhiều tiền nhưng cũng không thể chữa khỏi.
Hắn lớn lên ở trấn nước và biết rất rõ sông ngòi. Hắn muốn thử xây dựng một con đê không bao giờ bị cuốn trôi.
Hoàng thượng đồng ý rồi.
Trước khi đi, Tạ Ngự Vũ đến xin gặp Kỳ Phong và tôi.
Hắn cúi đầu thật sâu hành lễ.
“Vẫn luôn muốn đến cảm ơn Thái tử điện hạ và Thái tử phi, cảm hơn hai người đã bảo vệ hoa viên và người thân của tôi.”
Lông mày thẳng tắp, khí chất ôn nhu như ngọc, hoàn toàn không giống người lạnh lùng, xa cách và quyết đoán trong sách miêu tả.
Lúc này, tôi biết vận mệnh của chúng tôi không còn bị ràng buộc bởi cuốn sách nữa mà hoàn toàn do chính chúng tôi viết nên.
Bình luận
Bình luận Facebook