7.
Tôi đồng ý với Kỳ Ngôn tối thứ sáu sẽ dùng bữa ở nhà hàng gần đây để bàn về vấn đề bản quyền điện ảnh.
Ngày gặp mặt tôi đã đặc biệt ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, tôi muốn để anh ta biết rằng sau nhiều năm chia tay anh ta thì tôi vẫn sống rất tốt.
Kết quả khi gặp mặt thì Kỳ Ngôn vô cùng thẳng thắng nói: “Ừm, mấy năm qua tôi sống không tốt.”
Tôi gi/ật mình, đột nhiên tỉnh ngộ: “Nhà anh phá sản à? Cho nên anh mới từ một thiếu gia nhà giàu chạy đi làm biên tập tiểu thuyết sao?”
“Phá sản cũng không là vấn đề, chỉ là tôi không định kết hôn cho nên bị ba tôi đuổi ra khỏi nhà.”
Anh ta thở dài bất đắc dĩ.
Tôi vô thức truy hỏi đến cùng: “Sao anh lại không muốn kết hôn?”
“Đương nhiên vì tôi có người tôi thích rồi.”
Kỳ Ngôn nhìn vào mắt tôi, đột nhiên đáy mắt của anh ta dần sáng lên.
“Tâm Tâm, mấy năm qua sau khi chúng ta chia tay, tôi cũng chưa yêu thêm ai khác.”
Tôi mím môi nói thẳng: “Nhưng tôi không còn thích anh nữa.”
“Sau khi chúng ta chia tay thì tôi có thêm hai mối tình, mặc dù cũng không được tính là suôn sẻ.”
Tôi không muốn nghĩ đến Thời Nghiên nữa nên lại đổi chủ đề khác: “Nói chuyện công việc đi, trước đó anh nói có công ty điện ảnh muốn m/ua bản quyền tiểu thuyết của tôi à?”
May mà chuyện bản quyền không phải là cái cớ mà Kỳ Ngôn bịa ra chỉ vì muốn gặp tôi, cho nên tôi và anh ta đã bàn bạc về vấn đề phí bản quyền, chúng tôi trao đổi về mức độ cải biên và cốt truyện tiếp theo hơn hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi muốn thanh toán nhưng Kỳ Ngôn ngăn tôi lại:
“Không phải tôi không đủ tiền để trả một bữa ăn, đợi đến ngày hợp đồng ký xong rồi thì tùy em mời tôi ăn cơm.”
“... thôi được rồi.”
Sau khi thanh toán xong thì tôi và Kỳ Ngôn sóng vai nhau bước ra khỏi phòng bao.
Hành lang được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng ấm áp, trong ánh sáng mờ ảo này tôi có thể nhìn thấy rõ trước mặt mình có hai người đang thực hiện những hành động thân mật, đột nhiên m/áu huyết trong cơ thể tôi đông cứng lại.
Cách tôi hai bước chân là Thời Nghiên, hình như anh uống say rồi nên đang đứng tựa vào tường, hơi cúi đầu xuống.
Mà ở bên cạnh anh là Thiệu Đường đang cầm kính mắt của anh, môi của cô ta gần như chạm vào má của anh, cô ta thấp giọng nói:
“Anh uống thành ra thế này thì chắc là không lái xe được rồi. Nhà tôi ở gần đây nên hôm nay đến nhà tôi ở một đêm nhé, được không thầy Thời?”
Tôi há miệng muốn nói cái gì đó nhưng phát hiện bản thân mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi nhìn thấy thỏi son môi thì tôi đã nảy ra suy đoán tương tự rồi nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại là chuyện khác.
Cơn đ/au nhói liên tục dâng lên từ tận đáy lòng, trước khi tôi mở miệng nói chuyện thì Kỳ Ngôn đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: “Tâm Tâm, sao em khóc thế?”
Trong giọng nói của anh ta mang theo sự luống cuống.
Giọng của anh ta không lớn nhưng vì cách quá gần nên hai người phía bên kia đã quay đầu lại nhìn về hướng này.
Mắt đối mắt, đột nhiên sự mơ hồ trong mắt của Thời Nghiên do cơn say mang lại cũng đã tan biến đi một nửa.
Anh gi/ật lấy chiếc kính mắt mà Thiệu Đường đang cầm rồi đeo lên, anh bước một bước về phía tôi, khẽ gọi tên tôi: “... Mạnh Kính Tâm.”
Ngay lập tức Kỳ Ngôn tiến lên một bước, anh ta giơ tay chắn trước mặt tôi: “Em có sao không?”
Thơi Nghiên gắt gao nhìn anh ta, đôi mắt của anh dần trở nên lạnh lùng, trong giọng nói cũng mang theo hơi lạnh: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn trai cũ của Tâm Tâm, làm sao hả, anh muốn làm gì?”
Khóe môi của Thời Nghiên khẽ gi/ật, đột nhiên anh cười nhạt một tiếng: “Trùng hợp thật, tôi cũng là bạn trai cũ của cô ấy.”
Kỳ Ngôn quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đã lau khô nước mắt rồi, tôi vô cảm nói: “Đi thôi.”
Khi đi ngang qua Thời Nghiên tôi ngửi được mùi rư/ợu thoang thoảng bay ra từ trên người anh.
Tôi vô thức liếc nhìn Thiệu Đường đứng ở bên cạnh, cô ta đĩnh đạc đối mặt với tôi, trong đôi mắt tràn đầy sự ung dung, thậm chí còn tự tin tươi cười với tôi.
“Cười cái gì?” Đột nhiên tôi hỏi: “Nhặt lấy một người đàn ông mà tôi không cần nữa, đáng để khiến cô hạnh phúc như thế à?”
Sắc mặt của Thiệu Đường cứng đờ.
Tôi không thèm quan tâm đến hai người họ nữa mà cùng với Kỳ Ngôn rời khỏi đó.
Kết quả khi tôi vừa đi đến cổng của tiểu khu thì đã nhìn thấy Thời Nghiên đứng dưới ngọn đèn ở ven đường.
Dáng người cao thẳng của anh đứng ở đó, cho dù đang s/ay rư/ợu thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến khí chất chi lan ngọc thụ của anh, ngược lại còn khiến anh giống như một bông hoa trên đỉnh núi cao bị ép buộc phải đến nhân gian vậy.
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không mà tôi cảm thấy đôi mắt của Thời Nghiên hơi đ/au lòng.
“Mạnh Kính Tâm.”
Tôi lấy điện thoại ra rồi vô cảm hỏi anh: “Anh s/ay rư/ợu mà lái xe à?”
“Đi taxi đến đây.”
“Vậy bắt taxi về đi.”
Tôi từ bỏ ý định gọi cảnh sát nên cất điện thoại đi.
“Nếu anh cảm thấy một mình anh không an toàn thì gọi cô Thiệu đến đón anh đi, tôi thấy hai người khá xứng đôi đấy.”
Anh mím môi phớt lờ tôi rồi đột nhiên nói:
“Vừa rồi ở trong phòng bao chúng tôi đang trò chuyện về dự án bằng sáng chế hợp tác với một công ty nước ngoài, vì cô Thiệu cũng tham gia hạng mục này cho nên chúng tôi mới cùng nhau có mặt ở đó.”
Tôi nhịn không được nên chua ngoa nói:
“Còn gọi là cô Thiệu à? Mối qu/an h/ệ của hai người đã phát triển đến mức đến ở nhà nhau rồi, sao không gọi một tiếng bảo bối Thiệu Đường đi?”
“Mạnh Kính Tâm…”
“Ơ, lượng thứ cho tôi không gánh nổi cách xưng hô này, tôi đề nghị anh tiếp tục gọi tôi là bạn gái cũ…”
Tôi đang châm chọc được một nửa thì đột nhiên Thời Nghiên tiến lên hai bước, anh ôm lấy thắt lưng tôi rồi trực tiếp ôm tôi vào trong lòng anh.
Hơi thở lành lạnh quen thuộc của anh hòa lẫn với mùi rư/ợu thoang thoảng đã bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Đáng ra tôi phải ngay lập tức đẩy anh ra, nhưng vào khoảnh khắc tôi đặt tay lên vai anh thì đột nhiên lại sinh ra cảm giác miễn cưỡng.
Không có tiền đồ!
Tôi âm thầm kh/inh thường bản thân mình.
“Mạnh Kính Tâm…”
Môi anh kề sát bên tai tôi, giọng nói trầm khàn của anh vang vào tai tôi ở một khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp của anh thổi vào gáy tôi: “Em thật sự, không cần anh nữa sao?”
Bình luận
Bình luận Facebook