Bố tôi thấy Trình Thâm mãi không ra, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tôi thản nhiên nói: "Hắn là đồ tồi. Kẻ tồi thì phải ch*t."
"Tiệm hàu nhà ta vẫn luôn phân công rõ ràng - đàn ông khiêng x/á/c, đàn bà ki/ếm hàu."
Bố liếc nhìn tôi: "Giờ Trình Thâm ch*t rồi, từ nay công việc khiêng x/á/c sẽ đổ hết lên đầu con. Con chịu nổi không?"
Tôi cười nhạt: "Đương nhiên ạ."
Việc Trình Thâm làm được, tôi cũng làm được.
Chỉ là cực khổ hơn chút đỉnh.
Nhưng tôi không sợ khổ.
Bố mẹ tôi nuôi hàu khổng lồ đã hơn 20 năm.
Họ sống kiểu mòn mỏi đều đều như vậy.
Rõ ràng nắm trong tay cả gia tài khổng lồ, nhưng vì bị lũ hàu trói buộc, chưa từng bước chân ra khỏi thành phố.
Còn tôi - suốt 20 năm ấy sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, muốn gì được nấy.
Vậy nên giờ cũng đến lúc tôi đóng góp công sức.
Tôi không hề oán h/ận.
Tôi chính thức tiếp quản tiệm hàu gia truyền.
Bình luận
Bình luận Facebook