Trong ngôi nhà cổ không có đèn, tôi nghi ngờ rằng bên trong vốn dĩ không có ai ở.
Sau khi đi vào, tôi đặt giỏ tre xuống đất, sau đó đi tìm nơi ở theo lời dặn.
Buổi tối nơi này tối om, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, gió núi thổi vào ngôi nhà, luồn qua khe hở của ngôi nhà truyền tới âm thanh giống như tiếng khóc.
Nếu như nói là chỗ này không dọa người, chắc chắn không thể nào.
Nếu như nói tôi của ngày thường, chắc chắn sẽ không đồng ý ở nơi như thế này thêm chút nào.
Song như tôi đã nói, chỉ cần có thể đi học, rời khỏi bố dượng và mẹ, một mình tôi cũng có thể rửa đít cho các cụ già, cuộc đời tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.
Trong ngôi nhà, đồ gì cũng bị mục cả, tôi muốn lên tầng xem có người hay không, nên đã giẫm lên cầu thang gỗ kia.
Nếu đã ở nông thôn lâu năm thì chắc hẳn đều biết loại sàn gỗ này đã có tuổi đời rất lâu, khi đi lên sẽ kêu cót két và cong xuống, hễ không cẩn thận giẫm phải sẽ g/ãy khiến người đi ngã từ trên cầu thang xuống.
Thế nên khi đi phải đi ở hai bên cầu thang, nghiêng người bước đi.
Lên đến trên tầng, một mùi đất bụi nấm mốc xộc vào khoang mũi, tôi bật đèn pin cầm tay lên ngó vào bên trong phòng, ngay lập tức nhìn thấy một cỗ qu/an t/ài màu đen được đặt ở trong đó.
Tôi nhìn hai cái rồi đi xuống, tình huống kiểu này rất thường gặp ở nông thôn, người già đều sẽ tự chuẩn bị qu/an t/ài trước cho mình, thậm chí còn đặt qu/an t/ài bên cạnh giường mình ngủ, đợi đến ngày nào đó qu/a đ/ời là có thể dùng được luôn.
Tiền qu/an t/ài mà tục ngữ nhắc đến thực ra chính là ý này, người già phải tiết kiệm tiền để chuẩn bị qu/an t/ài cho chính mình.
Trên tầng không có ai, tôi cẩn thận đi xuống tầng, tránh không giẫm g/ãy cầu thang.
Ngay khi tôi sắp xuống được dưới, một âm thanh sắc bén bất ngờ vang lên trong nhà: "Ai đấy?”
Tôi gi/ật thót tim, âm thanh kia đến quá đột ngột, hơn nữa lại quá chói tai.
Hóa ra phòng ở tầng một có người ở.
Tôi theo lời dặn trả lời: "Đưa cơm đây, trời tối rồi, xin ở nhờ đây một đêm.”
“Ồ.”
Trong tiếng kêu chói tai ấy còn mang theo chất giọng trẻ con, nghe giống như một bé gái vậy.
Nếu như phòng trong có người, vậy tôi chắc chắn không thể ở được rồi, tôi bèn đi lên tầng một lần nữa. Mặc dù trên tầng có qu/an t/ài nhưng may thay bên cạnh qu/an t/ài có chiếc giường người có thể ngủ được.
"Thế nhưng ngay khi tôi xoay người bước lên tầng, phía trước cầu thang đen kịt tối tăm đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Ai đấy?"
Tôi sững người.
Trên tầng có người ở sao? Vừa rồi chiếc giường kia rõ ràng làm gì có ai đâu, lẽ nào là do tôi hoa mắt à?
"Không đợi tôi lên tiếng trả lời, bé gái ở phòng trong đã kêu lên: "Là người đưa cơm á!"
Trên tầng không còn tiếng động nữa.
Tôi chỉ đành ngủ ở phòng ngoài dưới tầng 1, ở đây thậm chí chẳng có lấy một chiếc giường nào cả, may là dưới đất còn có mấy hộp bìa cứng phế liệu, tôi bèn kéo những hộp bìa cứng đó lại với nhau làm thành chiếu, hộp bìa cứng phế liệu cũng đã lâu năm, bên trên đầy bụi bặm, phải phủi mấy lần mới sạch được.
Bình luận
Bình luận Facebook