Tìm kiếm gần đây
12
Mấy ngày nay là thời điểm nóng nhất của mùa hè, Hạ Noãn ở nhà, giống như cuộc sống trở nên yên tĩnh.
Khung chat còn dừng lại ở chúc ngủ ngon một ngày trước khi chia tay, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Tần Tình hẹn cô ăn cơm, vừa vặn đi ra ngoài giải sầu, nhưng cô gái này không nói bữa tiệc là sinh nhật đối tượng của mình, làm hại cô trang điểm cũng không trang điểm đã đi ra.
Một bàn người, có nam có nữ, Tần Tình nhìn chằm chằm cô: “Mình nói cậu nha Hạ Noãn, cậu yêu đương kiểu gì mà luyện ra cái quầng thâm vậy? Thường xuyên thức khuya?”
Nghe có vẻ không ổn.
Hạ Noãn nhớ tới mấy ngày nay quá bi thương, cũng không nói với Tần Tình chuyện đã chia tay, vừa muốn mở miệng, cửa phòng riêng bị mở ra, thuận thế nhìn qua, là Giang Dẫn Xuyên.
Sau khi chia tay, mặt mộc xuất hiện trước mặt bạn trai cũ, là trải nghiệm thế nào?
Tần Tình biết điều muốn nhường vị trí, cánh tay lại bị cô gái nắm ch/ặt, th/ần ki/nh lớn hơn nữa cũng nhìn ra chút manh mối.
Sau khi ăn cơm, toàn bộ quá trình Hạ Noãn cúi đầu, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải nam sinh bên kia, cô theo bản năng dời đi, nam sinh kia dường như luôn nhìn về phía cô, thỉnh thoảng cho cô thêm đồ uống.
Hạ Noãn x/ấu hổ từ chối, đành phải nhấm môi cười nhạt nói cảm ơn, ánh mắt sai vị trí, đối diện với Giang Dẫn Xuyên.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế, không ăn cơm cũng không uống rư/ợu, mắt đen sâu thẩm, cứ thản nhiên đối diện với cô như vậy.
Một giây, hai giây, nụ cười của Hạ Noãn dừng lại, sau đó tầm mắt hắn lại nhẹ nhàng dời đi, mím môi nghe bạn bè nói chuyện, cả người rời rạc tùy ý.
Giống như vừa rồi đối diện chỉ là lơ đãng đụng phải.
Sau khi ăn xong, Tần Tình cũng biết tin tức hai người chia tay, truy hỏi nguyên nhân.
Hình như cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là Hạ Noãn không muốn lừa mình dối người nữa mà thôi.
“Tốt x/ấu gì cũng đã qua lại hai tháng, Giang Dẫn Xuyên không giữ cậu lại sao?”
Cô cũng hy vọng, đáng tiếc cái gì cũng không có.
Thấy cô im lặng, Tần Tình tức gi/ận lên: “Mẹ nó, Giang Dẫn Xuyên là đầu óc không tốt hay là EQ quá thấp, ngay cả cậu cũng chướng mắt?”
Hạ Noãn lắc đầu, giọng nói rất nhạt nhưng kiên định: “Mình chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt của mình, anh ấy rất tốt, là mình ép anh ấy làm chuyện anh ấy không thích.”
Đi tới cửa nhà hàng, mấy nam sinh ở cách đó không xa nói chuyện, cô liếc về hướng đó một cái, cũng nói lời tạm biệt với Tần Tình.
Đây là một nhà hàng nhỏ, Hạ Noãn muốn tan họp lại đón xe, ai ngờ nửa đường đụng phải bà cụ, ngồi phịch dưới đất, lông mày co gi/ật nhanh.
Bà nói chân mình bị trẹo, trong nhà cũng không có ai, c/ầu x/in Hạ Noãn có thể đưa về nhà hay không, chỉ mất năm phút đi đường.
Đêm hôm khuya khoắt, thị lực của người già lại không tốt, quả thật nguy hiểm, Hạ Noãn vội vàng đỡ bà dậy: “Bà ơi, cháu cõng bà đi.”
“Không cần không cần, cô gái nhỏ cháu thật đúng là người tốt.” Bà cụ khó khăn nói.
Một đường dìu, trước mắt cửa lớn màu đồng cổ không đóng, Hạ Noãn nghĩ lập tức đưa đến cửa, sắc mặt bà cụ lại cực kém, nói một câu cũng thở dốc: “Cô gái nhỏ, cháu đỡ bà đến ghế đ/á trong sân, bà tự mình nghỉ ngơi một chút.”
Đã làm người tốt thì làm làm đến cùng vậy, đợi bà cụ ngồi xuống xong cô mới buông tay, nghe được cửa lớn phía sau đột nhiên đóng lại, một đôi tay trực tiếp từ sau lưng bịt kín miệng mũi của cô, kèm theo khí khó ngửi, trước mắt tối sầm.
Lại mở mắt, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy mặt đất phủ kín bụi bặm, tay chân cô bị trói, nói không được, ngoài cửa có âm thanh âm người nhìn thấy.”
“Không có, tôi đóng giả rất tốt đây, cô gái này nhìn rất có tiền, không bằng chúng ta vơ vét chút tài sản…Ai gõ cửa?”
Âm thanh thưa thớt từ nhẹ nhàng đến khẩn trương, nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có của Hạ Noãn dâng lên, đầu ngón tay lạnh đến tê dại, cho dù mỗi ngày cô và ba đều cãi nhau, nhưng cũng chưa từng nếm qua khổ sở gì, cổ tay bị dây thừng thô buộc đ/au nhức, nước mắt cũng lập tức trào ra.
Cô nghĩ đến ba, nghĩ đến Giang Dẫn Xuyên, tiếng gõ cửa bên tai càng gấp gáp, Hạ Noãn vốn tưởng rằng là đồng bọn, lại không ai đi mở cửa, kèm theo tiếng bước chân hoảng lo/ạn, cửa chính trực tiếp bị đ/á văng.
Bên tai khôi phục yên tĩnh, cửa phòng kẽo kẹt bị mở ra, ngược lại ánh sáng, thân hình thon dài, Hạ Noãn híp híp mắt, đợi khi thấy rõ khuôn mặt kia, rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc lên.
Th/ần ki/nh căng thẳng của Giang Dẫn Xuyên thấy cô gái còn có thể khóc lên, hơi buông lỏng một chút, ngồi xổm xuống: “Có bị thương không?”
Hạ Noãn lắc đầu, ánh mắt vẫn khóa ch/ặt hắn đang giúp mình nhanh chóng cởi trói, trái tim đ/ập mạnh.
Ánh mắt lóe lên, phía sau có người đang giơ cao gậy gỗ, đ/ập xuống, cô không chút nghĩ ngợi đẩy hắn ra, đột nhiên nhắm mắt lại, không có đ/au đớn, chỉ có ti/ếng r/ên rỉ của người đàn ông va chạm trên mặt đất.
Giang Dẫn Xuyên đ/á/nh nhau rất mạnh mẽ, hơn nữa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tròng mắt đen bình tĩnh, hai ba cái đã chế phục người đàn ông, kh/inh miệt nở nụ cười: “Làm người tốt không muốn lại đi làm bọn buôn người.”
Ngoài phòng truyền đến tiếng sáo, đèn báo động lắc lư.
Cảnh sát áp chế nghi phạm đi ra ngoài, Giang Dẫn Xuyên phối hợp tra hỏi, đồng bọn cũng đã bị bắt khi trên đường chạy trốn, thì ra hai người đã bị cảnh sát theo dõi từ lâu.
Hạ Niên Khải nhà giàu mới nổi hùng hổ từ trên xe xuống, nắm tay cô, căng thẳng hỏi đông hỏi tây.
Chưa bao giờ có một khắc nào, Hạ Noãn cảm thấy thế giới ấm áp như vậy, cũng bi thương như vậy, thì ra cho dù có chuyện gì thì người nhà nào vẫn yêu bạn, thì ra thật sự có người lợi dụng sự thiện lương của người xa lạ đi phạm tội.
Trước cửa cục cảnh sát, Giang Dẫn Xuyên nhìn thấy tóc cô gái rối bù, ánh mắt cũng khóc sưng đỏ, đáy lòng trào lên nhè nhẹ đ/au lòng, nếu không do dự mà trực tiếp đưa cô về nhà sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Hắn không dám nghĩ nếu mình không theo kịp thì kết quả sẽ như thế nào, đôi mắt đen hơi lóe lên, than nhẹ trong nháy mắt chậm rãi ôm lấy cô: “Không sao, đừng sợ.”
Hạ Noãn lại ủy khuất lên, “Ngươi vì cái gì sẽ tìm được ta.”
Người đàn ông im lặng, thấp giọng: “Thấy em đi tới giao lộ, tiện đường theo sau.”
Hô hấp của cô dừng lại, không muốn rối rắm cái khác, trực tiếp giơ tay ôm lấy hắn, cô đột nhiên nghĩ không phải mình may mắn được c/ứu, mà là trên thế giới nhiều có rất nhiều cô gái tự nhiên biến mất, bọn họ phải làm sao bây giờ.
Dựa vào ng/ực người đàn ông, tiếng khóc vừa buồn vừa khàn: “Anh tin tưởng thần sao.”
“Bọn họ luôn nói làm người phải lương thiện... Thần sẽ an bài tốt mọi thứ... Nhưng nhiều người x/ấu như vậy... Thần không quản được...”
Giang Dẫn Xuyên tùy ý để cho cô lau nước mắt, đầu ngón tay như có như không xoa cổ tay bị dây thừng trói lại: “Ừm, cho nên thần phát minh ra cảnh sát.”
Chương 23
Chương 16
Chương 14
Chương 16
Chương 21
Chương 15
Chương 22
Chương 43
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook