Cố Chấp

Chương 11 12

03/12/2024 17:39

11.

Từ khi bị dính cú lừa lần trước, tôi chẳng thèm bén mảng đến nhà Giang Yến Thư nữa.

Mẹ tôi nấu món ngon định bảo tôi mang qua cho cậu ta, thấy tôi không chịu đi, đành bảo Giang Yến Thư qua nhà ăn cùng.

Từ đó, cậu ta cứ hễ có dịp là lại tìm cách quấy rầy tôi lúc không ai để ý.

Chưa hết, cậu ta còn cấm tôi đi chơi với Giản Nhiên, nếu không sẽ động tay động chân với tôi.

Tôi chỉ cần nhìn thấy cậu ta thôi là đã thấy phiền rồi!

Cuối cùng cũng đến lúc nhập học, tôi hả hê nghĩ rằng sắp được “thoát” khỏi Giang Yến Thư.

Khi tiễn tôi ở nhà ga, cậu ta còn đặt tay lên cổ tôi: “Lục Dương, đến trường rồi thì ngoan chút nhé.”

“Tôi không cần cậu lo.” Tôi gạt tay cậu ta ra.

Giang Yến Thư nhìn tôi, cười khẽ rồi bất ngờ kéo tôi vào nhà vệ sinh

Lát sau, khi lên tàu cao tốc với Giản Nhiên, cậu ấy thắc mắc nhìn tôi: “Lục Dương, sao cổ cậu dán nhiều băng cá nhân thế? Bị thương à?”

Tôi ậm ừ đáp qua loa, trong bụng âm thầm rủa Giang Yến Thư không dưới trăm lần.

Đồ cầm thú!

May mà hai đứa học khác trường, nếu không tôi ch*t với cậu ta mất!

Về đến Đại học Lan Thông, tôi hít thở mùi hương tự do đầy khoan khoái. Học năm hai rồi, chương trình học cũng nặng nề hơn. Tôi học ngành kiến trúc nên thường xuyên đ/au đầu vì vẽ bản thiết kế.

Khi tham gia câu lạc bộ, tôi quen đàn anh Lương Dật cùng khoa – người luôn đứng nhất ngành, thường ngồi thư viện cùng tôi và chỉ dẫn tôi làm bài tập. Thỉnh thoảng, Giản Nhiên lại kéo tôi đi giao lưu với các trường khác. Cậu ấy bận đi “săn” trai đẹp, còn tôi thì chỉ đơn giản là đi ăn.

Chẳng hiểu sao, trước đây tôi khá thích ngắm gái xinh, mà giờ lại thấy chẳng còn thú vị mấy.

12.

Gần tới lễ Quốc Khánh, thầy giao cho bọn tôi một bài tập mới, mà thứ tôi lại ngán nhất lại là vẽ.

Định bụng kỳ nghỉ này đi chơi vài ngày mà chắc giờ là hết hy vọng rồi. Vào thư viện làm bài tập, tôi tình cờ gặp Lương Dật đang chuẩn bị học lên cao học, quyết tâm học kỳ này phải đạt điểm cao.

“Lục Dương, tỷ lệ này của em hơi sai rồi.”

“Sai chỗ nào?”

Lương Dật chỉ vào phần kết cấu xà nhà, “Đây này, góc nhìn hơi kỳ. Em có vẻ chưa nắm rõ về phối cảnh đúng không?”

Tôi bối rối gật đầu.

“Hồi trước anh cũng gặp vấn đề này, luyện nhiều sẽ quen thôi.” Anh ấy ngồi cạnh kiên nhẫn chỉ ra từng chỗ sai cho tôi. Lúc anh ấy cúi xuống sát, tôi có thể thấy từng sợi lông mi dưới cặp kính của anh. Đàn anh là người rất nghiêm túc, dường như cái gì cũng biết. Tôi chỉnh sửa mất nửa tiếng, cuối cùng cũng có chút tiến bộ. Nhìn sang anh đang chăm chú đọc sách, tôi cảm thấy ngưỡng m/ộ.

Đến giờ cơm, các bạn quanh đó đều đi ăn trưa.

“Đàn anh, để em mời anh ăn cơm nhé, dạo gần đây anh đã giúp em nhiều rồi.”

“Được thôi.”

Tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc, bỗng nhìn thấy một nam sinh ở bàn đối diện trông quen quen. Nhìn kỹ lại thì là Giang Yến Thư, cậu ta đang chống cằm nhìn tôi với vẻ thích thú. Trông bộ dạng này, có lẽ cậu ta đã ngồi đó từ lâu rồi.

Tôi khựng lại, cây bút trên tay rơi xuống đất.

“Em bị sao thế?” Lương Dật nhìn theo ánh mắt tôi, “Hai người quen nhau à?”

“Ừm…” Tôi lúng túng, muốn kéo Lương Dật ra khỏi thư viện một cách nhanh nhất có thể. Nhưng Giang Yến Thư đã đứng chắn ngay lối đi.

Cậu ta mở miệng, giọng lạnh lẽo: “Tôi đợi mãi xem khi nào cậu mới để ý đến tôi, không ngờ hai tiếng trôi qua, cậu chỉ chăm chăm nhìn người khác thật khiến người ta tổn thương.”

“Tôi bận học, nào có rảnh mà nhìn ngó lung tung.”

“Thật không?” Đuôi mắt Giang Yến Thư hơi cong, nhưng trong ánh nhìn lại chẳng có chút vui vẻ nào. Tôi liếc nhanh sang Lương Dật, lo sợ Giang Yến Thư sẽ nổi cơn làm lộ mối qu/an h/ệ của chúng tôi.

“Tôi chuẩn bị đi ăn với đàn anh, cậu tránh ra đi.”

“Tôi đã cất công ngồi tàu cả đêm đến đây tìm cậu, vậy mà cậu đành lòng bỏ tôi một mình trong khuôn viên xa lạ này sao?”

“… “

Giang Yến Thư thở dài, ra vẻ đáng thương: “Tôi đã canh cả đêm để m/ua vé, khó khăn lắm mới tới đây, vậy mà cậu còn chẳng nhìn tôi lấy một cái.”

Đúng là đồ phiền phức! Thật hết nói nổi với tên này!

Tôi vội nhìn sang Lương Dật, sợ anh ấy hiểu nhầm. “Đàn anh, đây là bạn hồi cấp ba của em. Xin lỗi anh, chắc hôm nay em không đi ăn được rồi, để hôm khác nhé?”

“Không sao đâu, anh hiểu mà.” Lương Dật cười ý nhị, cầm sách rời đi.

Tôi quay sang lườm Giang Yến Thư. “Giờ cậu hài lòng chưa?”

“Không đâu, trừ khi cậu hôn tôi một cái.”

“Đồ th/ần ki/nh.”

Danh sách chương

5 chương
03/12/2024 17:40
0
03/12/2024 17:39
0
03/12/2024 17:39
0
03/12/2024 17:38
0
03/12/2024 17:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận