9.
Tuần trăng mật kết thúc, Lục Tầm Lễ phải về nước dự họp.
Tôi ở lại Pháp lười biếng thêm mấy ngày.
Lúc tôi đang cho bồ câu ăn thì cảm thấy chóng mặt.
Cuối cùng vào lúc tôi mất đi ý thức thì tôi nhìn thấy Lục Diên.
Đến khi tỉnh lại thì tôi đang nằm trên một chiếc giường lạ lẫm.
Trên cổ tay và cổ chân của tôi bị trói bằng dây xích rất dài.
Lục Diên ngồi bên cạnh giường, cúi đầu thổi cháo: “Nhiệt độ vừa phải, ăn chút đi, đã ngủ một ngày rồi.”
Anh ta đưa thìa cháo đến trước mặt tôi.
Tôi rất đói, tôi cũng không phải kiểu người khiến bản thân chịu khổ nên há miệng ăn cháo.
Có lẽ là thấy tôi nghe lời cho nên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Diên cũng dịu dàng hơn, anh ta mỉm cười nhìn thấy chén cháo càng lúc càng vơi đi rồi nói: “Mấy ngày nữa chúng ta kết hôn đi.”
“Tôi là thím út của anh.” Anh ta định lau miệng cho tôi nhưng tôi tránh đi.
Lục Diên bóp lấy cằm tôi, dùng khăn lau miệng.
“Vậy thì thế nào, lúc đầu em không phải là cháu dâu của chú ấy sao?”
Anh ta đặt mạnh chén cháo xuống tủ đầu giường, sau đó cúi người hôn tôi, tôi quay mặt đi hung hăng nôn một trận.
Lục Diên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Anh ta cắn ch/ặt quai hàm, hai mắt đỏ au: “Tôi hôn em, buồn nôn lắm sao?”
“Không phải sao?”
“Buồn nôn thì cũng phải gả cho tôi.” Anh ta cười, nụ cười hơi đi/ên cuồ/ng.
Ngón tay thon dài của tôi ấn vào tim, cố gắng làm dịu cảm giác đ/au nhức.
Tôi không nhìn anh ta, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Hình như đây là một hòn đảo tư nhân.
Cũng không biết Lục Tầm Lễ có tìm được đến đây không.
“Đừng nghĩ nữa, nơi này vệ tinh định vị cũng không được đâu, đây là hòn đảo riêng của tôi nên không có ghi chép trong sổ sách của Lục gia.”
Lục Diên xoay người vuốt tóc tôi: “Ngoan đi, chờ tôi chuẩn bị mấy ngày thì tôi sẽ tổ chức cho em một hôn lễ lộng lẫy như bốn năm trước em từng khao khát, sẽ không thua kém hôn lễ của Lục Tầm Lễ đâu.”
Trong mắt anh ta tràn đầy thâm tình nhưng tôi lại cảm thấy gh/ê t/ởm.
Tôi nhịn không được lại nôn thêm một trận.
Lục Diên vội vàng đỡ tôi, dần dần hai mắt nhắm ch/ặt: “Hai người, không sử dụng biện pháp an toàn sao?”
Mang th/ai rồi sao?
Tôi ngây người, Lục Diên hiểu ra rồi.
Anh ta không cam lòng bóp lấy cằm tôi, đi/ên cuồ/ng hỏi tôi: “Niên Niên, chúng ta ở bên nhau hai năm, tôi không hề chạm đến em, hai người mới ở bên nhau bao lâu hả?”
“Tôi và Lục Tầm Lễ đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn.”
Bàn tay của Lục Diên không kh/ống ch/ế bóp ch/ặt.
Tôi ý thức được tôi không nên chọc gi/ận anh ta, tôi hơi bảo vệ phần bụng của mình, lùi ra phía sau.
Anh ta phát hiện ra sự phòng vệ của tôi, bàn tay khẽ run lên: “Em cảm thấy tôi sẽ gi*t đứa bé này sao?”
“Anh sẽ không à?”
“Sẽ, nhưng nếu Niên Niên dỗ tôi vui vẻ thì tôi sẽ không làm thế.” Lục Diên tự cười giễu một tiếng.
Tôi đưa tay nắm vào đầu ngón tay của anh ta, nói khẽ: “Lục Diên, nói lời giữ lời.”
Nói xong tôi nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của anh ta.
Ánh mắt của Lục Diên dừng lại trên đỉnh đầu tôi, đột nhiên anh ta gi/ật tay ra rồi chạy ra cửa như chạy trốn.
Bình luận
Bình luận Facebook