Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sở Hà nói, khi tôi mới vào công ty, đúng là còn khá non nớt và chậm chạp.
Anh m/ắng tôi là vì hy vọng tôi có thể trưởng thành nhanh hơn.
Nhưng khác với những người khác từng bị anh m/ắng, tôi không cãi lại cũng không sụp đổ, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Vâng thưa sếp, tôi sẽ sửa ngay.”
Anh luôn nhìn ra ngay rằng, lúc đó trong lòng tôi đang âm thầm… ch/ửi anh.
Nhưng mỗi lần anh góp ý xong, tôi đều tăng ca đến tận khuya, thậm chí thức trắng đêm để sửa lại theo đúng những gì anh nói.
“Không biết từ lúc nào, sự chú ý anh dành cho em đã vượt quá giới hạn.”
“Anh để ý đến cuốn sổ tay của em, nơi kín đặc những ghi chú chỉnh sửa, cũng để ý đến quầng thâm dưới mắt em vì thức đêm quá nhiều.”
“Cho đến một ngày, anh nhìn thấy Thẩm Kinh trò chuyện với em trong phòng trà, em bị cậu ta chọc cười đến ôm cả bụng.”
Anh cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi.
“Ở trước mặt Thẩm Kinh, em hoàn toàn không căng thẳng, trên mặt là nụ cười mà anh chưa từng thấy bao giờ.”
“Bình thường anh m/ắng em nhiều như vậy, chắc lúc đó trong lòng em gh/ét anh ch*t đi được nhỉ.”
Anh tự giễu mà cười.
“Cho nên, anh đã đặt làm một con búp bê kích thước bằng người thật.”
Sau khi m/ua con búp bê đó, anh vẫn luôn cảm thấy nó có cũng được, không có cũng chẳng sao, suy cho cùng chỉ là một món đồ chơi.
Thế nhưng, kể từ ngày tôi xuyên vào cơ thể con búp bê, Sở Hà mới phát hiện ra, con búp bê ấy có sức hấp dẫn với anh lớn đến lạ kỳ — giống như tôi thật sự đang đứng trước mặt anh vậy.
Không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ diệu như thế.
Ông trời dường như thật sự đã nghe thấy lời c/ầu x/in của anh, và cũng thật sự… ưu ái anh đến vậy.
Chương 1
Chương 16
Chương 2
Chương 17
Chương 13
Chương 16
Chương 237
Bình luận
Bình luận Facebook