16.
Tôi lấy ra số tiền mà bản thân vốn đã dành dụm tích góp rất lâu để đóng tiền viện phí cho mẹ Trương, nhưng giờ đây tôi lại dùng nó cho chính bản thân mình.
Tôi muốn tìm một viện dưỡng lão để ở, không biết là mình có thể ở đây bao lâu, hoặc bao lâu nữa sẽ bị đuổi đi, nhưng ít nhất hiện tại cũng có chốn dung thân.
Mỗi khi mặt trời mọc, tôi đều ngồi trong căn phòng nhỏ vuông vức của viện dưỡng lão nhìn ra ngoài, nhưng cụ thể là nhìn ai, nhìn cái gì thì tôi cũng không rõ nữa.
Nhưng bỗng nhiên một ngày nọ, tôi phát hiện ra bên cạnh cửa có một người cũng đang nhìn lại tôi, trông anh ta như người bị mất hô`n.
Tôi ngơ ngác nhìn lại anh ta, sau đó lịch sự mỉm cười chào hỏi: "Xin chào."
Anh ta không trả lời tôi, mà bỗng nhiên bật khóc.
Một giọt nước mắt nặng trĩu lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt anh ta khiến tôi hoảng hốt.
Tôi vội vàng đứng dậy, lật đật đặt chiếc ghế tựa sang một bên.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Tôi vô thức cúi đầu khom lưng: "Có phải tôi đã nói sai điều gì không, thật sự xin lỗi anh"
Tay anh ta dường như lại r/un r/ẩy dữ dội hơn, người đàn ông mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng âm thanh cứ nghẹn đắng ở cổ, cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
Anh ta nắm ch/ặt tay, ch/ặt đến mức mà móng tay gần như hằn sâu vào da thịt.
Tôi nhíu nhíu mày nhìn anh ta, có ý tốt bước lên vỗ nhẹ vào tay anh ta: "Anh đừng dùng lực, sẽ đ@u đấy."
Tôi không biết tại sao anh ta lại trở nên kích động như vậy, sao tự dưng lại nhéo bản thân làm gì cơ chứ.
Khi bước đến gần anh ta, tôi vô thức chun chun mũi, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Đột nhiên tôi nhìn thấy trong mắt anh ta đong đầy những vì sao sáng lấp lánh.
Tôi bước vội hai bước lại cầm lấy chai rỗng đang đặt trên bàn gỗ, cúi đầu ngửi ngửi sau đấy mỉm cười vui vẻ:
"Mùi của anh rất giống mùi này..."
"Tôi rất thích mùi hương trên người anh."
Lọ nước hoa trong tay tôi trông rất sang trọng, vốn là hàng đặt làm riêng bởi vì trên đó còn khắc hai chữ ‘Kỳ Yến’.
Ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trong tay tôi, dáng vẻ khăng khăng cố chấp khiến tôi có chút sợ h//ãi.
Thế nên tôi vội vàng cất nó ra sau lưng.
"À quên, anh quen biết tôi sao?"
"Xin lỗi nhé," tôi gãi gãi đầu: "Tôi thực sự không nhớ ra anh là ai nữa rồi."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta cao quá đi khiến cổ tôi mỏi nh//ừ rồi.
Anh ta im lặng một lúc, rồi rời mắt đi: "Không quen."
Nhưng tôi đã thấy mắt anh ta dường như đỏ hơn.
"Ồ ra vậy."
Bình luận
Bình luận Facebook