Tôi.
Đồng ý rồi.
Dù sao thì mùi trong nhà vệ sinh thực sự khó ngửi, dù hương thanh mát từ cơ thể cậu ta cũng không át nổi mùi hôi này.
Đúng là không chịu nổi.
Thế nên, tôi ngoan ngoãn giơ hai tay, vén áo lên theo đúng yêu cầu.
Lục Tấn lạnh giọng ra lệnh:
"Ưỡn ng/ực.”
“Dựa sát vào tớ hơn."
"..."
Tôi r/un r/ẩy làm theo.
Ngay sau đó, cậu ta cầm khăn giấy lên, bắt đầu lau giúp tôi.
Khác hẳn với thân hình săn chắc, cơ bụng tám múi của Lục Tấn, tôi đúng là một tên phế vật.
Cái bụng mềm nhũn, chỉ miễn cưỡng có hai đường cơ mờ mờ để gỡ gạc.
Cuối cùng, vì chút tôn nghiêm ít ỏi của một người đàn ông, tôi không thể cứ như vậy chịu thua.
Thế là, tôi hít một hơi sâu, cố gắng hóp bụng tạo dáng.
Nhưng Lục Tấn dường như chẳng mảy may để ý, bàn tay vẫn tiếp tục lau với động tác nhịp nhàng.
Lực tay của cậu ta rất nhẹ, so với cách lau qua quýt cẩu thả của tôi, thì dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là đôi tay của cậu ta, thon dài, đ/ốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay còn nổi những đường gân xanh mờ.
Khi vô tình dính một ít chất lỏng, bàn tay đó trông có chút kỳ lạ.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà tôi cảm giác cả người mình như bị đ/ốt ch/áy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán, gần như không thể giữ nổi dáng vẻ căng cứng của mình nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lục Tấn lại bắt chuyện một cách hờ hững:
"Mỗi ngày cậu đều phát bệ/nh ra nhiều thế này à?"
"Không phải... chỉ là hôm nay đột nhiên nhiều hơn..."
"Thế cậu từng nếm thử nó có mùi vị gì chưa?"
"!!"
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng phủ nhận:
"Tất nhiên là chưa! Thử đồ của chính mình, nghe cứ thấy kỳ kỳ. Mà chắc nó chỉ có vị như sữa bò thôi."
"Vậy à, nhưng sao tớ cứ ngửi thấy mùi dâu tây?"
"Không có đâu, chắc cậu ngửi nhầm rồi."
Dù có thật tôi cũng sẽ không thừa nhận.
Mùi dâu tây gì chứ, nghe sến ch*t đi được.
Lục Tấn chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì.
Cậu ta lại rút một tờ khăn giấy khác, tiếp tục lau ở chỗ có vấn đề.
Chỗ đó lại cực kỳ nh.ạy cả.m.
Khoảnh khắc cậu ta cúi người đến gần hơn, hơi thở của cậu ta phả lên làm tôi hơi ngưa ngứa, không ngừng rùng mình.
Tim tôi đ/ập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực.
Tôi vô thức lùi lại phía sau.
"Lùi gì?"
Cậu ta đưa tay giữ lấy eo tôi, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Ánh mắt đen láy ấy như đang bùng lên một ngọn lửa mà tôi không thể hiểu nổi, nóng rực nhưng lại pha chút bực bội.
Tôi lập tức ngoan ngoãn trở lại.
"Không phải lùi... chỉ là hơi nhột..."
"Sắp xong rồi."
"Ừm."
Tôi không dám cựa quậy nữa, chỉ cắn răng, đứng im trước mặt cậu ta, để mặc cậu ta tiếp tục lau.
Chỉ một lát sau, cuối cùng tôi cũng bình thường trở lại, bệ/nh đã được kiểm soát.
Tôi kéo lại chiếc áo thun nhàu nhĩ xuống.
Nhưng ngay khi lớp áo dính sát vào da, cảm giác nhớp nháp khiến tôi khó chịu vô cùng.
Nhưng chuyện đó còn chưa là gì.
Điều khiến tôi thực sự không thể ngẩng đầu lên chính là một sự thật vừa mới xảy ra.
Tôi liếc nhìn Lục Tấn đang đứng trước bồn rửa tay, dáng người cao lớn, khẽ cắn răng kéo phần vạt áo và quần xuống.
Hy vọng có thể che giấu đi tất cả.
Suýt chút nữa, tôi đã lộ tẩy trước mặt cậu ta rằng... tôi thích con trai.
Bình luận
Bình luận Facebook