26
Tôi lại gần ngửi thử, trên người con cáo quả thật có mùi rư/ợu.
Con cáo ngủ rất ngoan, thở đều đều, hai chân co lại.
Tôi đặt nó lên ghế sofa, rồi nằm úp sấp xuống ngắm nó.
Trong căn phòng yên tĩnh, tôi đưa tay chọc nhẹ vào chiếc mũi tròn tròn của nó.
Một Tạ Tầm ngày thường kiêu căng, hóa ra cũng có lúc như thế này.
Không biết hamster nhỏ đã tỉnh giấc từ lúc nào, vừa nhìn thấy nó đã gi/ật b/ắn mình.
Nó nấp sau tủ, r/un r/ẩy nói: "Sao lại mang nó về nhà vậy?"
"Hung dữ, đ/áng s/ợ quá."
Tôi giải thích với hamster nhỏ: "Tuy Tạ Tầm tính tình hơi x/ấu, hay gây chuyện, lại còn hay quát m/ắng người khác."
Tôi cúi đầu, giọng điệu thay đổi: "Nhưng mà... lần trước ở Cục Quản lý, anh ta cũng đã giúp chúng ta."
Con cáo như nghe thấy tiếng động, khẽ mở mắt, hơi cử động cơ thể.
Tôi làm động tac "suỵt" với hamster nhỏ.
Nó rón rén chạy về tổ, trùm chăn kín đầu.
Nửa tiếng sau, tôi cũng nằm gục bên cạnh con cáo mà thiếp đi.
27
Tiếng sấm và tiếng mưa đã ngừng, dần bước vào nửa đêm.
Tôi cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cảm giác lạ lẫm trên người khiến tôi cứng đờ.
Nhìn xuống, tôi thấy một bàn tay đang đặt hừo hửng trên eo mình.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tầm lọt vào tầm mắt tôi.
Trên người, nửa thân trên không mặc gì cả.
Tôi bỗng thấy m/áu dồn lên n/ão, mặt nóng bừng.
Anh ta lại biến trở lại lúc nào thế này.
Tôi định rời khỏi vòng tay của anh ta thì Tạ Tầm đã đưa tay nắm nhẹ lấy tay tôi.
"Tỉnh rồi thì về đi, đây không phải chỗ c/ứu trợ."
Lúc này Tạ Tầm mới lười biếng mở mắt ra, nhìn thấy tôi, đồng tử của anh ta lập tức co lại:
"Không phải anh đang uống rư/ợu ở quán bar sao?"
"Sao lại đến đây?"
Anh ta ngồi dậy, xoa xoa thái dương.
Tôi rất nghi ngờ anh ta đang giả ng/u, nhưng tôi không có bằng chứng.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên, có người nhắn tin cho tôi.
Là bạn của Tạ Tầm gửi đến:
[Chị Khúc Ngâm, quên nói với chị, chúng em chơi trò nói thật hay thử thách, anh Tầm thua.]
[Thử thách anh ấy bốc trúng là đến gõ cửa nhà người mình thích.]
[Nhưng hình như anh ấy hơi say rồi, nếu anh ấy ngất xỉu trước cửa nhà chị thì giúp em chăm sóc anh ấy nhé.]
Tôi đọc xong tin nhắn thì quay sang nhìn Tạ Tầm.
Anh ta trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Tôi còn tưởng anh sắp ch*t đến nơi, bị đ/á/nh về nguyên hình rồi chứ."
Tạ Tầm cười toe toét, lộ ra hai lúm đồng tiền:
"Nếu anh ch*t, em có buồn không?"
Phí lời.
28
Tôi tìm một chiếc áo sơ mi nam đưa cho anh ta.
Tạ Tầm nhận lấy chiếc áo, rõ ràng là sững người:
"Của bạn trai cũ à?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo một lúc, rồi nói: "Không đúng, em chưa từng yêu đương."
Tôi kinh ngạc.
Tên này vậy mà lại điều tra rõ ràng về tôi như vậy.
Tạ Tầm vào phòng tắm thay áo sơ mi trắng rồi bước ra:
"Quên mang điện thoại với chìa khóa xe rồi, chẳng mang theo gì cả."
"Có thể... cho anh tá túc trên ghế sofa nhà em một đêm được không?"
Đúng lúc này, trên tivi đang chiếu quảng cáo chương trình tạp kỹ đó.
Phân cảnh tôi và Tạ Tầm biểu diễn được c/ắt ra để quảng bá.
Hậu kỳ thêm vào hiệu ứng slow motion, chữ, kỹ xảo, khiến cho cảnh quay tràn đầy sức căng thẳng.
Ký ức ch*t ti/ệt bỗng nhiên tấn công tôi.
Tạ Tầm thấy tôi nhìn chằm chằm vào tivi, cũng quay đầu nhìn theo.
Anh ta ho khan một tiếng:
"Kỹ năng diễn xuất của em... khá tốt."
Tôi cũng lắp bắp đáp lại: "Anh cũng vậy."
Thực ra chúng tôi đều hiểu rõ, mình không phải đang diễn.
Ánh mắt anh ta liếc thấy một món đồ trang trí nhỏ bên cạnh tủ tivi, mắt sáng lên.
Đó là mô hình Melody mà trước đây không biết ai đã đặt trên bàn làm việc ở văn phòng tôi.
Tạ Tầm như nhớ ra điều gì đó, lặng lẽ bước tới, lấy một món đồ nhỏ từ trong túi ra.
Rồi cẩn thận đặt cạnh đó.
Tôi nhìn lên, đó là một mô hình Kuromi, đặt sát bên Melody.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng tôi không tự chủ được mà cong lên.
Thì ra rung động lại đến bất ngờ như vậy.
Anh ta quay lại nở một nụ cười rạng rỡ với tôi và nói:
"Như vậy mới hoàn hảo chứ!"
Lúc này Hamster nhỏ thò đầu ra khỏi phòng, gãi đầu:
"Hai người cười với nhau ngọt ngào như vậy, là thật hay giả thế?"
(Hết chính văn)
Ngoại truyện
Nhật ký rung động của Tạ Tầm
Ngày 20 tháng 3, trời nắng.
Đây là ngày đầu tiên tôi gặp Khúc Ngâm, hôm đó tôi đeo khẩu trang đến Cục Quản lý Yêu quái tìm lão Tạ.
Vào văn phòng thì thấy ông ấy không có ở đó.
Chỉ có một cô gái nằm úp sấp trên bàn, không giống như trong phim thần tượng, hôm nay là ngày mưa, không có ánh nắng chiếu lên người cô ấy.
Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài hòa cùng tiếng thở đều đều của cô gái trong phòng.
Tôi không nhịn được mà lại gần nhìn thêm vài lần, hàng mi cô ấy khẽ rung, ngủ không ngon giấc.
Cô ấy bỗng nhiên mở mắt ra, rồi m/ắng tôi một trận té t/át vì tưởng tôi là kẻ tr/ộm.
Người bình thường một phút nhiều lắm là nói được hai trăm chữ, nhưng tôi thấy cô ấy một phút sắp nói được ba trăm chữ rồi.
Tôi dựa vào cửa nghe cô ấy nói, à đúng rồi, còn hút một điếu th/uốc.
Khói th/uốc lan tỏa trong không khí, cô ấy cau mày che mũi:
"Anh có đang nghe tôi nói không đấy?"
Tôi im lặng dập tắt điếu th/uốc.
Thuận tay đưa đồ uống cho cô ấy: "Khát không? Uống chút gì đi?"
Cô ấy tức đi/ên lên, mặt đỏ bừng.
Từ đó về sau, tôi phát hiện ra một quy luật, cứ ban ngày trời mưa là cô ấy thường sẽ trực ở vị trí đó.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, hình như mình không còn gh/ét ngày mưa nữa.
Mà ngược lại, còn mong chờ trời mưa.
Bình luận
Bình luận Facebook