Ta khoác tấm da trâu lên người Ngưu Lang.
Da trâu dần hoà vào da thịt. Lớp lông vàng mọc tua tủa trên phần da thịt lộ ra.
Ngưu Lang gào thét tỉnh dậy, đ/au đớn vật vã dưới đất, từng chiếc xươ/ng cốt g/ãy răng rắc rồi lại nối liền lại.
Đầu hắn mọc sừng nhọn, miệng dài nhô ra, tay hóa chân trước, chân biên chân sau.
Tiếng rú biến thành tiếng trâu kêu.
Ngưu Lang hóa thành trâu.
Ta nhanh tay xích ch/ặt con trâu lại, thong thả xỏ lỗ mũi. Dây thừng và cọc buộc trâu đã có sẵn.
Ta gi/ật mạnh dây xỏ mũi, gằn giọng: "Ngươi giấu vũ y của ta ở nơi nào? Khai ra, ta cho ngươi trở lại hình người."
Con trâu khước từ.
Ta cười lạnh. Kéo x/á/c con trâu già đến trước mặt hắn, vừa lóc thịt tách xươ/ng vừa ném vào nồi nấu. Con trâu rống lên thảm thiết. Trong mắt hắn hằn sâu h/ận th/ù, hàng nước mắt tuôn ra như mưa rào.
Đối với trâu của mình, hắn đúng là trọng tình trọng nghĩa. Nhưng giờ đây, chính hắn cũng thành súc vật. Ta lại hỏi về vũ y. Lần này, hắn ch/ửi ta đ/ộc á/c, nguyền rủa ta vĩnh viễn không tìm được vũ y, cầu cho ta ch*t thảm, đời đời kiếp kiếp chịu khổ ở trần gian.
Ta không để tâm chuyện sau này. Nhưng hiện tại, chúng mới phải chịu khổ. Ta đ/ập nát từng mảnh xươ/ng của con trâu già trước mặt hắn, ném cho chó hoang tranh ăn. Gi*t người phải diệt tâm. Con trâu rống lên thảm thiết, khóc ra huyết lệ. Ta càng khoái trá.
Chỉ không biết, hắn đ/au vì mất đi người thân, hay tiếc nuối cho người vợ?
Bình luận
Bình luận Facebook