Trong chốc lát, vô vàn thông ập vào trí, từng câu quy tắc mà bộ xươ/ng kể lại mồn một.
Trong những quy tắc đó lời trá? Câu nào giả?
Tôi lật tiếp sau, chỉ viết vỏn vẹn ba chữ:
"Đến Sơn!"
Những sau hoàn toàn trống trơn, sách lại, tôi chợt hiểu điều.
Ắt hẳn người cùng cảnh ngộ, kẹt thế giới đản này mà chưa bị nhiễm đ/ộc!
Chân kinh hẳn đã được thỉnh giấu tại Sơn.
Nhưng người ai? Sao thể câu trá kia câu nào?
Tôi đầu nhìn hướng Tây.
Mọi bí ẩn dường như tập trung ở Sơn.
Vậy thì phải đó thôi.
Rời hoàng cung từ biệt Lý Thế Dân, tôi mây tiến.
Suốt chặng tôi dừng dẹp bỏ niệm lao phía núi thiêng.
Năm ngày sau, ngọn núi chọc trời trước mắt.
Không cảnh nghìn Phật tụng kinh hay vạn Phật chầu Sơn chìm tịch mịch.
Bước vào Đại Lôi Âm Tự, chẳng thấy bóng chư tăng chỉ thấy đài sen điện Phật thân tỏa hào quang.
Như Lai Phật Tổ!
Ngài vẫn còn sống!
Hóa vị Phật duy nhất sót lại chính Ngài.
Tôi bước tới cung kính thi lễ:
"Phật đệ tử mong thỉnh chân kinh c/ứu độ chúng sinh."
Tôi đã nghĩ trăm ngàn tình huống, chuẩn bị vạn lời đối đáp, nào ngờ trên cao chỉ vang chữ:
"Được."
Ngẩng phắt đầu lên, trước mắt tôi chiếc hòm vàng rực đặt lặng lẽ. Nếu đoán chân kinh ở này.
Phật Tổ khẽ nói:
"Chân kinh tại đây, ngươi tự mở hòm lấy đi."
Nén cảm xúc, tôi run run mở nắp hộp.
Vừa hé mở, niềm vui trên mặt tôi tắt lịm, thay vào đó nỗi khiếp hãi tả.
Trong kinh thư, chỉ thanh đ/ao và chiếc bát du.
Đối diện tôi, hào quang dần tan giọng quen vang lên:
"Ngộ Tĩnh, hóa duyên cho sư đi."
Bình luận
Bình luận Facebook