"Tần Trợ lý, có chuyện gì không?"
Đoàn Hằng phản ứng trước.
Cầm chiếc áo sơ mi mới bên cạnh khoác lên người, ngay lập tức những vết tích bị che phủ dưới vải vóc.
Rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, tôi lại kỳ lạ cảm nhận được chút hoảng hốt và hối h/ận.
"Xin lỗi Đoàn tổng, em đến gửi tài liệu, không biết ngài đang thay đồ, cái này... em... em ra ngoài trước đây ạ."
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Tốc độ nhanh đến mức như thể trong phòng có virus.
...
"Tiểu Tần, giờ làm việc lại đang mơ màng gì thế?"
Một người đàn ông đi đến chỗ ngồi của tôi, dùng ngón tay búng nhẹ vào trán tôi.
Tôi bỗng gi/ật mình tỉnh táo, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã toát hết cả mồ hôi lạnh.
Đối diện là Phương Minh Duệ đang thể hiện sự quan tâm rõ rệt, tôi nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi:
"Anh Phương, anh từng nói giám đốc nhà chúng ta sống trong sạch, thanh tâm quả dục, chỉ chuyên tâm vào công việc, có thật không ạ?"
Phương Minh Duệ liếc tôi với ánh mắt kỳ lạ:
"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ không rõ ràng sao?"
"Ờ... khá rõ ạ."
Tôi hơi do dự:
"Nhưng anh nói xem có khả năng nào... anh ấy chỉ tỏ ra đạo mạo thôi không? Thực ra chơi rất bừa bãi?"
Câu nói này quả thực giẫm phải vùng cấm.
Lời tôi vừa dứt, Phương Minh Duệ nhíu mày:
"Tiểu Tần, anh nói rất nghiêm túc với em, em có thể nghi ngờ chiều cao của Đoàn tổng, có thể nghi ngờ tuổi tác của Đoàn tổng, thậm chí em có thể nghi ngờ giới tính của anh ấy, nhưng duy nhất không được nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy!"
"..."
Trời ơi, tôi biết tại sao anh ta có thể thăng chức phó tổng rồi.
Nhưng nghe Phương Minh Duệ nói như vậy, tôi thực sự gạt bỏ được rất nhiều nghi ngờ.
Nói ra thật buồn cười.
Vừa rồi, tôi thậm chí còn nghi ngờ Đoàn Hằng là tên vô lại tối hôm đó.
Bình luận
Bình luận Facebook