Thuở nhỏ, làng tôi còn chưa có bình nóng lạnh hay vòi sen, nhà ai cần thì thì dùng cái nồi bằng gang đặt trên bệ gạch. Chiếc nồi gang khổng lồ ấy giống hệt nồi cơm điện cỡ siêu to khổng lồ, một người lớn thoải mái ngồi trong đó tắm rửa.
Phía dưới nồi đun củi ch/áy rừng rực. Trong khi một người tắm bên trong, người khác phải ngồi cạnh bức tường ngoài phòng tắm để châm thêm củi vào lò. Mỗi khi tôi kêu lạnh, mẹ tôi sẽ gọi với ra bên ngoài: "Mẹ ơi, thêm củi đi!". Thế là nước lại ấm lên kỳ diệu, khiến tôi liên tưởng đến nồi canh cá diếc sữa trắng ngần, nơi chú cá bơi lội thảnh thơi giữa đậu phụ và hành hoa - hẳn đó phải là chú cá hạnh phúc nhất thế gian khi được tắm nước nóng, khác hẳn đồng loại lang thang nơi sông lạnh.
Ngày tôi tắm cho em gái là một buổi xuân ấm áp nắng vàng. Chim hót líu lo trên cành, hoa đung đưa múa hát dưới bệ cửa sổ. Đứa bé hai tuổi ngồi trên giường mút tay, ngây ngô gặm nhấm kẽ móng cáu bẩn. Tôi nghĩ, đến lúc phải tắm rửa cho con bé rồi.
Em gái là con của chú thím, chưa có tên chính thức. Cả nhà gọi em là “bé con”, còn tôi luôn gọi "em". Dù đã hai tuổi nhưng em chỉ biết gọi "mẹ", không biết nói thêm từ gì nữa. Điều này khiến gia đình lo lắng, sợ em bị thiểu năng. Nhưng chỉ riêng tôi hiểu, em tôi không ngốc tí nào.
Mỗi khi tôi bị mẹ đ/á/nh vào tay vì phạm lỗi, khóc nức nở, em luôn đứng bên cạnh. Bàn tay nhỏ xíu nắm ch/ặt vạt áo tôi, khuôn mặt bầu bĩnh ngẩng lên, đôi mắt long lanh như giọt sương nhìn tôi đầy thương cảm. Đôi mắt ấy biết nói lắm. Dù không thốt thành lời, tôi biết em đang an ủi: "Chị ơi, đừng buồn nữa. Em vẫn ở đây với chị mà".
Bình luận
Bình luận Facebook