Bữa cơm đoàn viên vui vẻ bỗng hóa thành thế này, đúng là khó tránh khỏi tức gi/ận.
Ai ngờ Thẩm Quyết còn gi/ận dữ hơn cả tôi.
“Từ nay về sau cấm ăn cơm cùng anh ta.”
“Tại sao?”
Thẩm Quyết cứng nhắc đáp: “Cấm là cấm.”
Tôi cười gằn, khoanh tay nhìn hắn.
“Thẩm Quyết, anh quản có lắm quá không? Chúng ta chỉ là kết hôn hợp đồng, em ăn cơm với ai thì cần gì phải xin phép anh…”
Hắn đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc bén quét qua người tôi.
“Anh quản nhiều? Tiểu Chu, hình như anh cần nhắc nhở em về cam kết của chúng ta.”
“Em chỉ ăn cơm với anh ta, không có qu/an h/ệ gì. Hay là anh đã thích em đến mức nhìn ai cũng tưởng là…”
Tình địch rồi?
Gi/ận quá mất khôn.
Thẩm Quyết hất tóc ra sau, giọng đầy vẻ hoài nghi:
“Anh thích em? Sao có thể?”
“Đúng vậy, vậy anh quản em ăn cơm với ai làm gì?”
“Anh chỉ sợ em…”
“Sợ em gì?”
Chẳng lẽ tôi là loại người tùy tiện lao vào người khác sao?
Hay Thẩm Quyết vốn đã nghĩ về tôi như thế trong lòng?
Tôi suýt nữa đã để cơn gi/ận che mờ lý trí.
“Thẩm Quyết! Là alpha thì lo mà quan tâm đến bản thân mình đi!”
Chúng tôi cãi nhau.
Kết thúc trong bất hòa.
Thẩm Quyết phóng xe rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, thở hắt.
Những ngày hòa hợp trước đó tựa như giấc mộng.
Giờ phút này, cuối cùng cơn mơ cũng tan biến.
Bình luận
Bình luận Facebook