42.
Ba tháng sau.
Tô Ngự cùng Lưu Phong nằm trên sô pha chơi trò chơi mới nhất, Cố Liễm đeo tạp dề bận rộn ở phòng bếp, còn không quên mang cho Tần Thời một cái ghế để hắn ngồi ở cửa phòng bếp nhìn mình bận rộn.
“Tôi cũng muốn đi chơi game! Tôi không muốn ở đây nhìn cậu xào rau.”
Tiếng máy hút khói quá lớn, Cố Liễm cũng không ngẩng đầu lên, "A?! Cậu nói cái gì?
“Tôi nói! Tôi cũng muốn đi chơi trò chơi!”
“Cậu không muốn, cậu mau bóc mấy củ tỏi kia cho tôi." Cố Liễm phân phó.
Lão Tần mặt đầy hắc tuyến, hắn thật sự không muốn nhìn khuôn mặt nam nhân được kết hôn hạnh phúc thỏa mãn của Cố Liễm, dù sao hắn vẫn là một con chó đ/ộc thân.
Cố Liễm hiếm khi tự mình xuống bếp xào vài món ăn, lại mở một chai rư/ợu vang đỏ.
Trước mắt bao người, anh rót cho lão Tần một ly nước chanh.
“Cậu uống cái này trước đi." Hắn cười x/ấu xa nói.
Lão Tần tức gi/ận đến mức xì khói, nhưng là x/á/c thực hắn thân thể hiện tại không cho phép.
Sau khi cơm no rư/ợu say, Cố Liễm bắt đầu đuổi người.
Hắn thậm chí từ một góc khuất tầng một tìm ra một xe lăn, để cho kẻ không thể đi nhanh như Tần Thời, có thể bị Lưu Phong đẩy rất nhanh cút đi.
Người vừa đi, Cố Liễm xoay người khóa cửa lại.
Hắn vội vã xông vào phòng bếp bắt Tô Ngự đang rửa chén ra, đẩy vào phòng tắm.
“Bà xã.”
Cố Liễm đặt Tô Ngự bên cạnh bồn rửa tay, nhìn vào gương chậm rãi cởi cúc áo của cậu, miệng nói những lời hạ lưu.
Có thể thật sự nghẹn quá lâu, Tô Ngự thậm chí cảm giác được Cố Liễm sau lưng mình đã rục rịch.
"Đi tắm trước đã!" cậu vội vã nói.
Không phải hắn không vui, Cố Liễm người này nếu không khắc chế một chút, có thể trước khi tắm liền làm một lần.
Cũng may Cố Liễm còn tương đối nghe lời, thay Tô Ngự cởi quần áo, ngoan ngoãn đi xả nước vào bồn tắm lớn, còn không quên nhỏ vài giọt tinh dầu.
Nhưng sau khi Tô Ngự bước vào bồn tắm, Cố Liễm rốt cuộc không chứa nổi nữa.
“Ông xã giúp em tắm rửa sạch sẽ” Miệng nói nghiêm trang, tay lại làm lo/ạn.
Tô Ngự cảm thấy mình đã đói quá rồi.
Giữa trưa qua đi, cậu đã bị Cố Liễm ở phòng tắm cùng trên giường nhiều lần lăn qua lăn lại, cậu cảm giác hẳn là đến ăn cơm tối rồi, nhưng là lại tuyệt không đói bụng.
Cố Liễm phía trên đỉnh sâu một cái, ép cậu kêu ra tiếng.
“Anh có thể..." Giọng Tô Ngự ngắt quãng, "Nhanh kết thúc đi, mấy giờ rồi?”
Cố Liễm nghe xong những lời này như là bị vô cùng nh/ục nh/ã, hắn chẳng những không có dừng lại, ngược lại động tác nhanh hơn.
Đến cuối cùng, Tô Ngự đã không còn ý thức gì nữa.
Cố Liễm ôm Tô Ngự, miệng lẩm bẩm lời tâm tình.
Đêm còn dài.
Bọn họ cũng còn dài, còn có thể làm bạn với đối phương rất nhiều ngày đêm ôn nhu.
Bình luận
Bình luận Facebook