Thẩm Thanh Hoài bất đắc dĩ, dưới sự "khủng bố đạo đức" của tôi, đành không phản kháng mấy những cử chỉ ôm ấp quấn quýt. Nửa đêm, tôi ngửi thấy mùi hương của anh, càng thêm tỉnh táo.
"Anh Thẩm, anh thơm quá."
"Anh Thẩm, đôi môi anh nhìn thật hôn."
"Anh Thẩm, trong người anh có lạnh không? Em có thứ nóng hổi này, giúp anh sưởi ấm nhé?"
Thẩm Thanh Hoài nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Dịch, cậu đừng có được voi đòi tiên!"
Bình luận
Bình luận Facebook