Gần đây ta càng thèm ngủ, khi tỉnh cũng luôn mê man, cơ thể mệt mỏi lạ thường.
"Nha đầu ngốc, ngày tháng thanh nhàn sao lại càng tham ngủ, không phải bị bệ/nh đấy chứ.”
Ta và Nguyệt Nương ở trước hiên lắng nghe tiếng mưa, nàng ấy áp tay lên trán ta.
Một đợt lá rụng mùa thu bay vòng vòng về phía ta, ta nghiêng đầu, thuận thế vỗ về tay nàng ấy.
"Nguyệt Nương, cô càng ngày càng lo chuyện bao đồng, tại sao lại không cho ta ngủ chứ.”
Ta vốn định cười với nàng ấy nhưng phát hiện ngay cả sức nhếch khóe môi cũng không còn bao nhiêu.
Trong lòng ta biết rõ, bản thân sắp không chống đỡ được nữa.
Ăn đ/ộc dược bao nhiêu năm qua, cơ thể sớm đã bị tổn thương, trước kia tuy không thể hiện ra nhưng các loại dược tính đều đang giằng co lẫn nhau trong cơ thể, bây giờ c/ắt th/uốc, tấm thân này sẽ càng hỏng nhanh hơn.
Buổi chiều mùa thu, ta và Nguyệt Nương nói chuyện phiếm trong sân, nàng ấy kể cục diện càng lúc càng căng thẳng giữa Tiên M/a, những xung đột nhỏ ngày càng leo thang, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra một cuộc chiến.
Ta xưa giờ không có hứng thú với những điều này, nghe mà đầu óc m/ù mịt, nửa mơ nửa tỉnh, loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên ta.
Là một giọng nữ xa lạ, giọng nói dịu dàng của nàng ấy thu hút thần trí của ta, cơ thể ta bỗng mất kiểm soát đi theo nơi phát ra giọng nói đó.
Trước kia khi ở cửa núi, từng nghe các sư huynh nói, con người khi sắp ch*t dễ nhìn thấy những thứ không thuộc dương gian nhất, e là ta gặp phải yêu tinh gì đó.
Giống như đang trong mơ, ta đã tới cung điện bỏ hoang đó, đi sâu vào trong, góc tường có một cây hải đường đỏ.
Hoa nở trĩu cành, đỏ tươi bắt mắt, tươi đẹp rực rỡ.
Một cô nương thoạt trông hai mấy tuổi đứng dưới cây, mái tóc đen dài bện thành hai bím sam, tóc cài một đóa hải đường, nhìn trông yêu kiều lại đáng yêu.
"Cô là Nam Ý?” Nàng ấy quay người nhìn ta, cười híp mắt gật đầu.
"Cô từng gặp Vô Khuyết ca ca của ta chưa? Chàng nói sẽ tới cưới ta.”
Khi nói mặt nàng ấy ửng đỏ, đầy sự ngại ngùng của thiếu nữ xuân xanh.
Ta nói với Nguyệt Nương là mình đã mơ giấc mơ này mấy lần, nàng ấy giải thích là phàm thế thường xảy ra những chuyện như vậy, nếu như có người chấp niệm quá sâu, sau khi ch*t h/ồn phách chần chừ không đi sẽ hóa thành thứ không phải người, lưu lại nhân gian, không tìm được đường đến Hoàng Tuyền, cũng không vào được luân hồi.
Bị trói buộc bởi tình yêu thì sẽ không bao giờ được vào luân hồi, cô đơn lẻ loi một mình trông giữ một cây hoa, vậy cũng thật đáng thương, ta nghĩ lần sau mà mơ thấy nàng ấy nhất định phải an ủi nàng ấy.
Nhưng đêm đó có một trận mưa to, hoa hải đường dính mưa, bị ngã đổ trong vũng bùn, cành cây chỉ còn lại mấy cành lá tàn tạ còn sót lại.
Hải đường điêu tàn, ta cũng không còn mơ thấy nữ tử như hoa hải đường đó nữa.
Ngày rằm tháng 8, tết trăng đỏ của m/a tộc, Nguyệt Nương dẫn ta chạy ra ngoài nhân lúc người đông.
Cả đường thuận lợi không trắc trở, thuận lợi đến lạ kỳ, ta nhớ lần trước chạy trốn cũng như này, cuối cùng vẫn bị Yến Vô Khuyết bắt trở lại.
Lần này lòng cũng thấp thỏm bất an, mãi đến khi thật sự bước qua đại môn của M/a Cung, ta mới an tâm phần nào.
Ngày hôm sau nghe nói Yến Vô Khuyết đ/á/nh Tiên Môn, làm ầm ĩ chuyện ta bỏ trốn, nói Tiên Môn cài cắm gian tế vào m/a tộc, giờ lại tr/ộm mất thánh vật chuông Bạn Sinh của m/a tộc, nhất định phải cho một lời giải thích rõ ràng.
Chẳng trách đường đi lại thuận lợi như vậy, hóa ra là hắn cố ý.
Ân oán tích tụ giữa tiên m/a đã lâu, Yến Vô Khuyết muốn có một lý do để phát động chiến tranh với Tiên Môn, vậy nên ta chẳng qua cũng chỉ là một con cờ trong tính toán của hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook