Bầu không khí trầm lặng và ngột ngạt. Ngột đến mức muốn rung đùi cho đỡ bồn chồn.
Tôi uống cạn chén trà thứ ba trong khi Tạ Quý vẫn chưa hết nửa chén.
Tôi ngập ngừng hỏi: 'Trà ng/uội rồi, em rót thêm nước nóng nhé?'
Tạ Quý đặt chén trà xuống bàn một cách điềm tĩnh: 'Em có định quay về nước A không?'
Tôi lắc đầu như chẻ tre: 'Không về, không về, không về.'
Đùa sao nổi, chính vì đã quyết định đoạn tuyệt nơi ấy, tôi mới liều lĩnh để rồi một phút nông nổi hối h/ận ngàn năm.
Suy nghĩ giây lát, tôi quyết định đối diện sự thật: 'Em biết anh rất để tâm chuyện tối hôm đó. Là em sai khi làm tổn hại thanh danh của anh, thật lòng xin lỗi. Anh muốn em bồi thường thế nào cũng được.'
'Nhưng anh yên tâm! Sau khi về nước A, anh sẽ không bao giờ gặp em nữa, chuyện khó xử này sẽ chìm vào quên lãng.'
Tôi cúi gằm mặt không dám ngẩng nhìn mắt người đối diện.
Tạ Quý im lặng hồi lâu, khó đoán đang nghĩ gì. Bất chợt anh buông một câu: 'Được, anh hiểu rồi.'
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh đứng dậy, tôi vội vàng đứng theo: 'Để em tiễn anh về -'
'Tối nay anh ngủ ở đâu?'
Tôi: .....
Tôi: ???
Cái gì? Anh ấy định ngủ lại nhà tôi ư?!
Tôi há hốc mồm, h/ồn phi phách tán.
Tạ Quý nhướng lông mày: 'Sao? Không phải em nói bồi thường thế nào cũng được sao? Thanh danh anh tan thành mây khói, ở lại một đêm cũng không được?'
Tinh thần tôi như bị sét đ/á/nh ch/áy xém, mãi lâu sau mới hoàn h/ồn.
Nghiến răng ken két, tôi đành gật đầu: 'Được, tất nhiên rồi. Nhà em có ba phòng, anh thích phòng nào thì tùy ý.'
Bình luận
Bình luận Facebook