"Cái gì, Tô Uyển còn sống?"
Trước khi kịp chuẩn bị tinh thần, cuộc gọi video trên màn hình đã được kết nối.
Đột ngột, tôi đối mặt với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tô Uyển.
"Tiểu An, chào cậu nhé."
Người tôi đờ ra. Ba năm rồi, làn da trắng ngần của cô ấy giờ đã rám nắng thành màu mật ong, mái tóc dài c/ắt ngắn bồng bềnh, nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía tôi.
"À, có lẽ nên đổi cách xưng hô thành phu nhân họ Từ rồi nhỉ?"
"Tiểu An, rất xin lỗi vì phải gặp cậu trong hoàn cảnh này. Ba năm trước, mình đã hành động bồng bột khiến Từ Trạch gặp nhiều rắc rối. Lần này biết tin anh ấy kết hôn, mình rất muốn gửi lời chúc phúc đến hai người."
"Ba năm qua, cậu chăm sóc anh ấy vất vả rồi."
Lời cảm ơn của cô ta khiến tôi buồn nôn.
Tôi lạnh lùng: "Lời này, cô không có tư cách để nói. Và tôi cũng không cần lời cảm ơn của cô."
Tô Uyển vừa xuống máy bay, phong trần mỏi mệt. Đằng sau là sân bay lúc nửa đêm với những hành khách mệt mỏi kéo vali, những hạt mưa lất phất rơi xuống - tất cả đều chân thực đến lạ.
Nếu Tô Uyển còn sống, logic Từ Trạch gi*t người đương nhiên sụp đổ.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Rốt cuộc là chỗ nào?
Đúng lúc này, mèo b/éo nhảy qua bàn làm việc phía sau lưng tôi. Tôi chợt vỡ lẽ.
Ánh mắt Tô Uyển không đuổi theo con mèo ngay từ đầu!
Tôi và mèo b/éo nhìn nhau chằm chằm.
"Đoạn video này dùng AI thôi." Mèo b/éo lão luyện nói với vẻ đắc thắng.
"Một con mèo bóng mượt đáng yêu như tôi, mà cô ta không thèm nhìn? Chuyện này bình thường sao? Có khả thi không?!"
"......"
"Bất kể nam nữ già trẻ thấy tôi đều phải mê mẩn, xuýt xoa, thèm thuồng. Đó mới là bản năng con người!"
"Cô ta không có phản ứng gì, tuyệt đối là đồ giả!"
Bình luận
Bình luận Facebook