Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng vẫn nghe theo lời đề nghị của Sở Mặc giao tôi đảm nhận vai trò MC của buổi văn nghệ.
Tôi và Sở Mặc có dáng người gần giống nhau, cô ấy đưa cho tôi chiếc váy đã đặt sẵn.
Một chiếc váy dây màu xanh đậm, dài đến gối, giúp bạn tôn lên được vóc dáng và làn da trắng.
“Tôi có gu thẩm mỹ mà, cậu mặc cái này đảm bảo đẹp.”
Đến ngày diễn văn nghệ, Sở Mặc tìm một dải ruy băng cùng màu với chiếc váy rồi buộc quanh bắp chân tôi.
Chiếc nơ được thắt cầu kỳ vừa khéo che đi vết s/ẹo dài ngoằn ngoèo.
Sở Mặc lẩm bẩm: “Tôi đã nói là gu thẩm mỹ của tôi rất ổn mà, đẹp chưa này.”
Thế nhưng ngay lúc lên sân khấu bất ngờ lại xảy ra sự cố.
Bạn nam dẫn chương trình cùng tôi vô tình dẫm lên dải ruy băng.
Chiếc nơ bị bung ra, để lộ vết s/ẹo đ/áng s/ợ.
Máy quay đã ghi lại cảnh tượng này.
Tôi cầm micro và đùa giỡn cho bớt phần gượng gạo:
“Mấy năm trước tôi đã c/ứu một nàng công chúa, đây chính là huy chương dũng cảm tôi nhận được khi đó.”
Sở Mặc ngồi ở hàng ghế thứ ba dưới sân khấu, tôi thấy cô ấy lại bắt đầu khóc.
Khi còn nhỏ, anh em nhà Sở đều là những đứa trẻ thích khóc nhè, lớn lên Sở Duy đã khá lên nhiều, nhưng Sở Mặc vẫn thường xuyên bị tôi chọc khóc.
Lúc này, Sở Duy cầm máy ảnh lên chụp cho tôi một bức hình.
Sau buổi văn nghệ, tôi tìm Sở Duy để xin tấm ảnh của mình.
Nhưng Sở Duy lại nói:
“Tôi không chụp cậu, tôi chụp lãnh đạo mà.”
Tôi cười khẩy rồi quay lưng bỏ đi.
Vậy mà tấm ảnh này sau đó lại xuất hiện trong ppt ảnh chiếu tại lễ cưới của chúng tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook