20.
Tô Ngự thấy hắn đi vào, xoay người đưa lưng về phía hắn.
“Nhiệm vụ Lăng Hoành Sơn tôi phải nhận." Tô Ngự ngữ khí lãnh đạm.
Lão Tần tiến lên một bước, đưa tay ngăn cản Cố Liễm, "Lão Cố, cậu bình tĩnh một chút, cậu cũng đừng…
“Được." Cố Liễm thoải mái nói: "Nhiệm vụ này cho cậu.”
“Cố Liễm!" Lão Tần có chút tức gi/ận, "Tô Ngự tính tình bướng bỉnh thì thôi, sao cậu còn châm ngòi thổi gió theo?”
“Tô Ngự, Cố Liễm hắn chính là......”
“Tôi hiện tại phải đi chuẩn bị." Tô Ngự lạnh lùng đi ra ngoài, lại bị Cố Liễm bắt được cánh tay.
“Tôi đi cùng cậu." Cố Liễm nói: "Lần này tôi hợp tác với cậu.”
Lão Tần nghe vậy, n/ão nhất thời đình chỉ hoạt động, hắn cực kỳ giống một vú em chạy ngược chạy xuôi, nhưng là đồng đội toàn không nghe hắn.
“Hai người các ngươi nháo sao?!" Lão Tần rốt cục không nhịn được rống lên.
“Căn cứ Hắc Tiêu của chúng ta là không có người?" Hắn mắ/ng ch/ửi đĩnh đạc đi về phía trước, chỉ vào hai người, "Cố Liễm, cậu muốn ch*t phải không? Hay là cậu quên sạch bài học lúc trước?”
“Được rồi, lão Tần." Cố Liễm vỗ vai hắn một cái, "Đừng nói nữa, chuyện kia đã qua sớm, hai chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm trở về.”
Lão Tần sững sờ tại chỗ.
21.
Lăng Hoành Sơn thế núi hiểm trở, rừng rậm lan tràn.
Mục tiêu nhân vật chỗ ở biệt thự càng là tìm cao thủ kiến tạo, không chỉ có không dễ dàng tiến vào, hơn nữa ở chung quanh nuôi hơn mười con chó săn làm chó tuần tra.
Tô Ngự và Cố Liễm ghé vào thân cây cách đó không xa, dùng lá cây rậm rạp che thân ảnh của mình.
"Họ sẽ cho chó ăn đúng 7 giờ chiều mỗi ngày, nhưng cho chó ăn theo nhóm. Phía tây cổng biệt thự có một nơi là khu vực m/ù, đến lúc đó tôi sẽ tìm cách dẫn vệ sĩ và chó tuần tra đi, anh vào từ khu vực m/ù. Dùng sú/ng giải quyết càng nhanh càng tốt, không có bất kỳ công cụ và yêu cầu kỹ thuật nào."
Cố Liễm đột nhiên tới gần, hôn lên môi hắn một cái, "Nếu lỡ tay, cậu liền lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, tôi phụ trách hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vậy anh tốt nhất còn sống trở về." Tô Ngự trong lòng khẽ động, trên mặt cũng không hiện ra.
Bảy giờ tối.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngự nhìn thấy Cố Liễm chấp hành nhiệm vụ, bất kể tốc độ hay là kỹ xảo mà nói, cậu không có khả năng so sánh.
Xa xa truyền đến tiếng chó sủa cùng tiếng bước chân hỗn độn, sau đó hắn ở máy truyền tin cầm tay nhận được tin tức của Cố Liễm.
[Tôi đã vào biệt thự rồi, nhân vật mục tiêu đang ở trên lầu hai.]
Lầu hai?
Tô Ngự lập tức xuất phát, cậu mượn thân cây bên ngoài thoải mái nhảy lên lầu hai.
Quả thật, lầu hai truyền đến một giọng nam.
Tô Ngự đưa tay gõ cửa hai cái.
Trong nháy mắt cửa mở ra, Tô Ngự nhanh chóng tiến lên lấy tay che miệng nam nhân, sú/ng lục mang theo ống giảm thanh nhanh chóng để ở vị trí trái tim của hắn.
Thanh âm rất nhỏ, người đàn ông trong nháy mắt ngã xuống.
“Chú, sao chú còn chưa về?”
Chú?
Tô Ngự nhanh chóng kiểm tra mặt nam nhân một chút, cùng nhân vật mục tiêu tám phần tương tự, nhưng tai phải không có nốt ruồi đen!
Không đúng!
Tô Ngự nhanh chóng kéo người đàn ông vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Trong nháy mắt hắn đi ra, một thằng nhỏ vỗ vỗ cánh tay hắn.
“Ca ca, anh là ai?”
Lưng Tô Ngự cứng đờ, lập tức phản ứng lại.
“Chú nói đi tìm ba, chú là vệ sĩ tuần tra, còn ba cháu thì sao?”
"Bố đang ở tầng ba!"
Giọng trẻ con xuyên qua máy trực tiếp truyền đến tai Cố Liễm.
“Làm sao bây giờ? "Tô Ngự hỏi.
“Tô Ngự" Ngữ khí Cố Liễm đột nhiên rất bình tĩnh, "Dùng sú/ng chống lại đứa bé kia, chờ tôi.”
Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng, nhưng trong lúc hắn làm theo, cửa bị mở ra.
"Bố ơi!" cậu bé kêu lên vui vẻ.
“Ngoan, bảo bối. Ba lập tức tới ôm bảo bối một cái.”
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng ở cửa, hắn nhìn Tô Ngự đưa tay chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, cậu vẫn còn sống?"
Bình luận
Bình luận Facebook