Sau đêm đó, tôi và Chu Nhân Nhân coi như đã thổ lộ tình cảm với nhau. Tôi đang nghĩ tại sao tôi lại nhớ anh ấy nhiều năm như vậy thì nhìn thấy anh ôm ch/ặt tôi lại với vẻ mặt nghiêm túc.
"Em nói em thích anh, vậy Chu Chu là ai? Anh và em cùng nhau lớn lên, sao có thể có người bạn nào mà anh không quen?"
Tôi nhìn khuôn mặt cau có của anh, bật cười cho đến khi mặt anh càng lúc càng tối sầm, tôi mới ngập ngừng nói: "Chu Chu là Chu Chu đó."
Vẻ mặt anh khó hiểu.
Tôi hất cằm, ý bảo con Chu Chu nào đó ngủ trong ổ mèo.
Vẻ mặt anh không thể tin: "Em nói... nó là Chu Chu? Chu Chu là mèo?"
Tôi gật đầu, anh vui vẻ ôm tôi hôn một cái, đảo mắt lần nữa: "Không ngờ Tống Tống nhà anh đã sớm như vậy đã thích anh rồi."
Tôi vừa định đẩy anh ra, thì thấy anh muốn nói lại thôi: "Còn có một chuyện nữa..."
"Cái gì?"
"Năm 15 tuổi ấy, anh đi công ty tìm em, em nói anh hai một câu thích, vẻ mặt đặc biệt thẹn thùng, khi đó em..." Hỏi được một nửa rồi lại không hỏi nữa, Chu Tư Nhân biết mình sợ nghe thấy cái gì đó không muốn nghe.
Tôi ngạc nhiên: "Anh lại nghe được à?"
"Cho nên lúc đó em thật sự thích anh hai?"Chu Tư Nhân đột nhiên hơi tức gi/ận.
"Không phải," Tôi mím môi, hơi x/ấu hổ mở miệng nói: "Hôm đó là anh trai Chu hỏi em có phải thích anh hay không, khi đó tâm tư tôi bị vạch trần, tất nhiên có x/ấu hổ, nhưng cũng không muốn nói dối, chỉ nói một câu thích."
"Không ngờ thật trùng hợp bị anh nghe được, hơn nữa chỉ nghe mỗi một câu kia."
Chu Tư Nhân cười hắc hắc trong chốc lát, rồi lẩm bẩm nói: "Anh hai đã sớm biết vì sao không nói cho anh biết, thật không độ lượng…"
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ấy, suy nghĩ rồi nuốt chửng ý định nói với anh rằng tôi đã nhìn thấy tờ giấy đó.
Bỏ đi, mình biết là được rồi.
Dù sao, Kinh Hồng khó có được, cuối cùng cũng thuộc về Chu Tư Nhân.
Bình luận
Bình luận Facebook