Giáo sư Cố, ví em mất rồi, lẽ hôm nay chúng ta phải ngủ mất.
Phải nói không hổ danh là giáo sư Cố.
Người thì khắp thiên hạ không ngại, dù không mang hành và chỉ cầm theo điện thoại, hắn vẫn xoay sở ổn thỏa mọi việc.
Điều bất ngờ hơn là hắn còn bạn bè ở ngoài.
Dù giờ đã khuya.
Nhưng chỉ một cuộc gọi, đã đón chúng đến khách sạn, đổi giúp ít tiền mặt rồi rời đi.
Chỉ điều thẻ phòng duy nhất với một giường đôi.
Hơi rối.
Chẳng lẽ phải chung giường ngay lần đầu tiên?
Tôi thừa mình đúng là chút thèm hình Cố Đào.
Nhưng không nghĩa là đã sẵn ngủ cùng hắn nhanh thế này.
Nhanh đấy chứ!
Cố Đào dùng một tay tay kia dắt tay tôi.
"Em muốn ở chơi thêm vài ngày nữa, hay là về nước?"
Tôi đắn đo, đã gặp trặc rồi, dù ở chẳng vui.
Chi bằng về trước đi.
"Về thôi, ở đây chả hay ho."
Ánh mắt khó hiểu Cố Đào dừng trên tôi.
Khiến ngượng ngùng.
"Sao...sao anh em thế?"
"Chả thú mà em vẫn sang? Cố tình chọc tức anh hả?"
Tôi bĩu đâu phải vì do đấy.
Đơn giản lúc ấy tổn thương, đầu chẳng nghĩ được khác ngoài việc bỏ thật xa.
Bình luận
Bình luận Facebook