15
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tuyên Thành, là ngày mà khách hành hương ở chùa Đại Chiêu đông đúc nhất.
Các tín nam tín nữ thắp hương bái Phật, miệng cứ lẩm bẩm, giãi bày hết những khẩn cầu của bản thân.
Ta không tin thần phật, nhưng cũng đại diện cho phủ Quận vương quyên không ít tiền hương hỏa.
Lúc gặp được Tiêu Tịch Ngọc, hắn đang nhắm mặt, quỳ trên đệm hương bồ trước tượng phật, không biết đang khẩn cầu điều gì.
Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ được, vị hoàng đế sở hữu vạn dặm núi sông sau này, nay cũng sẽ thành tâm nhỏ giọng giãi bày những mong muốn của bản thân trước tượng phật.
Một vị tăng nhân đi đến bên cạnh ta, một tay hành lễ, khiến áo cà sa trải dốc xuống: “Thí chủ đứng ở đây đã lâu, tại sao lại không vào bái Phật?”
Ta nhìn góc nghiêng tinh xảo của Tiêu Tịch Ngọc, nhẹ giọng đáp lại: “Phật tổ cũng có sầu lo, sao cứ việc gì cũng phải hỏi phật tổ chứ?”
Lời nói vừa dứt, chàng thiếu niên trên đệm hương bồ nương theo âm thanh nhìn về phía ta.
Đáy mắt hắn như dòng sông băng tan chảy, dịu dàng mà ấm áp.
16
Trận tuyết kéo dài đến tận đêm giao thừa.
Ta lén lút trốn ra khỏi phủ Quận vương.
Khi chú tiểu dẫn ta đến phòng của Tiêu Tịch Ngọc, hắn đang ngồi cạnh bàn chăm chú chạm trổ thứ gì đó.
Còn chưa đợi ta nhìn kĩ, hắn đã nhanh chóng dọn sạch mặt bàn, lấy ra một tách trà nóng.
“Tiêu Tịch Ngọc.” - Ta ngồi đối diện với hắn, tò mò: “Đang giấu cái gì thế?”
Vẻ mặt của Tiêu Tịch Ngọc vẫn điềm nhiên như thường, ngón tay thon dài lần lần tràng hạt bạch ngọc trên cổ tay, “Chút thú vui nhỏ ấy mà.”
“Ừm.” - Ta gật đầu trầm tư.
Một thoáng im lặng ngắn ngủi, ta đổi chủ đề: “Hôm nay là giao thừa, ngươi có muốn ra ngoài chơi với ta không?”
Ngón tay đang xoay tràng hạt của Tiêu Tịch Ngọc hơi cứng đờ, hắn mở miệng, giọng nói nghèn nghẹn khó hiểu, “Được.”
Bình luận
Bình luận Facebook