Nhận Nhầm

Chương 12

21/10/2025 18:37

Lẽ ra sau khi thoát hiểm, tôi phải vui mừng mới đúng, nhưng tôi lại chẳng thấy hạnh phúc như tưởng tượng.

Trái lại, một ngọn lửa gi/ận dữ đang bùng ch/áy trong lòng.

Vậy là mông đít của tôi bị đ/au oan sao?

Tôi không hiểu tại sao mình lại không vui, càng nghĩ càng bực bội, liền nhắn tin cho Bùi Hữu như bão.

Tôi: [Anh chắc chắn người đó chính là người đêm đó không? Thật sự chắc chắn chứ?]

Bùi Hữu: [Ừ, anh ấy chủ động tìm tôi, chi tiết cũng khớp.]

Tôi sốt ruột gãi đầu gãi tai: [Anh phải x/á/c minh kỹ vào! Bây giờ l/ừa đ/ảo nhiều lắm! Biết đâu đây là trò l/ừa đ/ảo đó!]

Bùi Hữu vẫn điềm nhiên: [Không đâu, trực giác tôi cũng bảo chính là người ấy.]

Tôi đi/ên tiết: [Trực giác gì! Anh có cái trực giác khỉ khô gì chứ! Trực giác không có tác dụng, phải nói bằng chứng chứ!]

Tôi tiếp tục chất vấn: [Anh không phải nói người đêm đó chân dài eo thon, tính khí x/ấu hay cắn người sao? Mấy cái này cũng khớp hết?]

Bùi Hữu trả lời ngắn gọn: [Ừ.]

Thua liền mấy ván, tôi vẫn ngoan cố hỏi: [Có ảnh không? Tôi giúp anh nhận diện.]

Bùi Hữu: [Không. Nhưng chúng ta có thể cùng đi ăn, coi như cảm ơn cậu đã giúp đỡ trước đó.]

Không cần suy nghĩ, tôi lập tức đồng ý.

Tôi phải xem thằng chó nào dám mạo danh ông nội mày đây?

Để tao cho mày biết thế nào là Đông Thi bắt chước Tây Thi!

Ngày gặp mặt, tôi cố ý mặc quần cạp cao, thắt lưng cũng siết ch/ặt nhất có thể.

Không hiểu vì tâm lý gì, tôi còn cởi thêm hai cúc áo sơ mi.

Cởi xong, tôi lại cảm thấy hành động này thật vô lý, như bị m/a ám vậy, tự t/át mình hai cái rồi lại cài cúc áo vào.

Kỳ quái, quá kỳ quái.

Hình như sau khi gặp Bùi Hữu, suy nghĩ và hành động của tôi đều trở nên không giống bản thân nữa.

Địa điểm hẹn ở một hội quán tư nhân, khi tôi đến chỉ thấy Bùi Hữu ngồi một mình trên sofa.

Nghe tiếng tôi vào, anh ngẩng đầu lên, thản nhiên: "Đến rồi?"

"Ừ." Tôi nhìn quanh phòng, không thấy ai khác, hỏi, "Người đó đâu?"

Bùi Hữu chỉ tay vào phòng nhỏ bên trong: "Ở trong đó."

Hừ, còn giấu người tình trong lầu vàng nữa chứ.

Tôi gi/ận dữ bước vào phòng trong, mở cửa ra thấy một phòng nghỉ nhỏ trống trơn.

Tôi nghi hoặc quay lại hỏi Bùi Hữu: "Có ai đâu?"

"Không có sao?" Bùi Hữu đứng dậy, bước đến đứng sau lưng tôi, nói, "Không phải ở đó sao?"

Nhìn căn phòng trống không, lông tôi dựng đứng: "Ch*t ti/ệt, anh bạn, đừng dọa tôi chứ, anh bị thứ gì không sạch sẽ ám à?"

Bùi Hữu khẽ cười, đặt hai tay lên vai tôi, xoay người tôi sang bên trái.

Anh cúi xuống thì thầm bên tai tôi: "Vẫn chưa thấy sao?"

Tôi thấy rồi.

Phía tận cùng bên trái phòng nghỉ là một tấm gương lớn, trong gương là tôi và Bùi Hữu.

"Thế nào, tôi tìm không sai chứ?"

Trong lúc tôi đang ngẩn người, tay Bùi Hữu từ vai tôi trượt xuống, đặt lên eo tôi, "Eo thon chân dài."

Tôi tức gi/ận, quay người đ/ấm thẳng vào ng/ực anh.

Anh nhận trọn một quả đ/ấm, cười nắm lấy tay tôi, nhận xét: "Tính khí x/ấu."

Tôi càng nghĩ càng tức: "Đồ chó má, anh dám lừa tôi!"

"Nói lý lẽ chút đi."

Nụ cười Bùi Hữu ngày càng rộng, "Ban đầu cậu cũng lừa tôi mà?"

"Làm sao giống nhau được!"

Tôi trừng mắt, "Đồ khốn, anh biết mông đít tôi đ/au thế nào không! Tôi chịu khổ nhiều như vậy, eo cũng g/ãy rồi. Trước giờ tôi luôn muốn tìm một bé thụ xinh đẹp sống chung, giờ cũng không được nữa, anh đền tôi bé thụ xinh đẹp…"

Bùi Hữu như không muốn nghe, chau mày cúi xuống, bịt miệng tôi đang lảm nhảm.

Tôi trợn mắt kinh ngạc.

Bùi Hữu hôn rất mạnh, tôi sắp ngạt thở phải cắn mạnh một cái, anh mới từ từ buông ra.

Anh liếm vết thương trên khóe miệng, nở nụ cười đắc thắng:

"Ừ, hay cắn người."

Danh sách chương

5 chương
21/10/2025 18:37
0
21/10/2025 18:37
0
21/10/2025 18:37
0
21/10/2025 18:37
0
21/10/2025 18:37
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu