"Ý em là... một hướng khác?"
"Đúng vậy." Tôi nhắc anh: "Là ai đã nói với anh rằng ba mẹ anh ch*t là do ba em hại?"
Lương Thận Chi rơi vào im lặng. Tôi tiếp tục: "Là Lương Cẩm An— chú của anh, đúng không?"
Chắc chắn anh đã nhận ra được điều gì đó ngay lập tức. Anh nghiến răng: "Không thể nào!"
Dù đang ở trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh— Lạnh lùng, không chút cảm xúc, đầy nghi ngờ.
"Em đang âm thầm điều tra tôi?"
"Đúng." Tôi thừa nhận, "Và em đã phát hiện ra vài điều mà anh không muốn tin."
Đây chính là lý do tôi yêu cầu Lương Thận Chi kết thúc chuyến công tác sớm, vội vã quay về nước. Bởi vì chú của anh — Lương Cẩm An — không sạch sẽ như vẻ bề ngoài.
Vụ t/ai n/ạn xe cư/ớp đi mạng sống của ba mẹ anh, rất có thể có liên quan đến ông ta. Và cả t/ai n/ạn tối nay nữa, rất có khả năng... cũng là do ông ta dàn dựng.
"Ha..." Lương Thận Chi bật cười kh/inh miệt. "Giờ thì sao? Gi*t người diệt khẩu thất bại, nên bắt đầu đổ oan cho chú tôi à?"
Anh không tin. Điều này tôi đoán trước được. Nhưng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Khi ánh đèn pha từ chiếc xe tải chiếu rọi xuống ban nãy, tôi đã nhìn thấy.. Ng/ực và bụng mình toàn là m/áu.
Một thanh sắt lớn đã xuyên từ sau lưng xuyên qua bụng ng/ực, đóng đinh tôi vào ghế lái. Tôi sắp ch*t rồi… Tôi không thể để Lương Thận Chi tiếp tục làm hại ba tôi.
"Lương Thận Chi, anh hãy mở hộc chứa đồ trước ghế phụ ra."
Anh do dự một giây, nhưng vẫn mở. Trời tối quá, anh không nhìn thấy gì.
Tôi nói: "Anh hãy sờ thử xem. Ở trên cùng là một phong bì tài liệu bằng giấy kraft. Khi nào anh được c/ứu ra, nhất định phải tự mình xem. Lúc đó, ai hại ai... anh sẽ rõ thôi..."
Ý thức tôi đang gắng gượng giữ lại dần trở nên mơ hồ. Tôi thấy mệt quá... chỉ muốn ngủ...
Đột nhiên, Lương Thận Chi hỏi: "Còn cái hộp này, là gì vậy?"
Bình luận
Bình luận Facebook