8.
Mẫu thân nói đúng.
Nửa năm sau khi ta trở về nhà, có bà mai đến nhà đề cập chuyện thành thân.
Cho tam đệ của ta.
Tên ngốc đó lập tức nói: “Nhị ca của ta còn chưa thành thân, bà đến để gả ai chứ? Ta không thành thân, thành thân còn phải tốn bao nhiêu sính lễ, ta không có!”
Mẫu thân tức gi/ận cầm cây củi đ/uổi đ/ánh nó hai dặm.
Cuối cùng dưới sự é/p b/uộc của chúng ta, tam đệ miễn cưỡng thành thân.
Hôn thê của nó là con gái của thợ mộc trong thị trấn, tam đệ đã học nghề tại nhà thợ mộc suốt năm năm, bây giờ học xong vẫn làm việc ở đó, người thật thà đến mức thái quá, bất cứ khi nào có việc ngoài mang lại tiền, nó cũng đều nói với thầy, nên chia bao nhiêu, tuyệt đối không giữ lại, thợ mộc và con gái ông ta đều rất thích nó, trước đây hỏi qua nó, nó cũng trả lời như vậy, thợ mộc không còn cách nào khác, đành phải nhờ bà mai đến hỏi.
Sính lễ không có, chỉ có hai cái đùi lợn được đem tặng cho nhà thợ mộc.
Sau khi thành thân, ta mới tặng cho thê tử của tam đệ một chiếc vòng vàng, ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì.
Cô ấy biết ta từng là thiếp của một nhà giàu, mặc dù đã được chuộc lại, nhưng dù sao cũng đã từng sống trong cảnh giàu sang, có một vài chiếc vòng vàng cũng là chuyện bình thường, nên cô ấy không nói gì.
Năm sau, khi cô ấy sinh con, nhị đệ của ta cũng gặp được ý chung nhân.
Ta sống ở nhà được bốn năm, gia đình có thêm hai, ba đứa cháu trai.
Chờ cho các đệ đệ yên bề gia thất, ta lặng lẽ nói với mẫu thân, bắt đầu dạy các cháu học chữ.
Thê tử của các đệ đệ có chút ngạc nhiên.
“Tỷ còn biết đọc chữ nữa sao?”
Ta mỉm cười.
Trong năm sáu năm bị gh/ét bỏ đó, thật sự không biết làm gì khác, ta lén nói với người mang ngân lượng đến rằng ta muốn học, không ngờ người đó đồng ý, còn đặc biệt thuê một vị thầy đến dạy ta.
Ban đầu, thầy đó nhìn thấy ta đã lớn tuổi, lại là nữ nhi, có chút kh/inh thường.
Nhưng vì những năm đó không có việc gì làm, ta liền học cật lực, có lẽ đúng là cần cù bù thông minh, năm sáu năm học tập, mặc dù không thể nói là văn chương uyên bác, nhưng những kiến thức thông thường về tứ thư ngũ kinh thì ta thuộc lòng.
Vì cần học chữ, căn nhà cũ ban đầu bị phá bỏ và xây lại.
Mẫu thân ta luôn khen ngợi hai nàng dâu là người hiểu chuyện, đã lấy ra không ít tiền riêng để sửa nhà.
Người trong làng lén cười nhạo mẫu thân ta keo kiệt với con dâu, bà cũng không bận tâm, mỗi ngày vẫn cười tươi như hoa sắp xếp người sửa nhà, rồi quay lại nói nhỏ với ta: “mẫu thân đã lớn tuổi rồi, còn quan tâm gì nữa? Con nhìn xem, bây giờ mẫu thân đã có ba đứa cháu, đứa nào cũng thông minh, con dâu cũng hiếu thuận, con trai đều chăm chỉ cần cù, còn Tiểu Liên... con mới là niềm tự hào lớn nhất của nhà mình, con còn biết chữ nữa chứ!”
Ta bắt đầu mở lớp học cho các cháu ở nhà.
Ban đầu có người đến, rất kh/inh th/ường.
“A Quyên à, chị thật keo kiệt quá, muốn cho cháu mở mang kiến thức, thì hãy đến trấn trên trả ngân lượng cho thầy dạy chữ chứ, sao lại để Tiểu Liên dạy?”
Nhưng đám trẻ con này một tháng sau, đã bắt đầu giành nhau muốn đến học, mỗi ngày cứ tới trước cổng đợi, đến mức nhà ta phải nói rằng trong nhà không nuôi nổi nhiều trẻ như vậy, bọn chúng mới thôi không đến.
Sau này, những đứa trẻ ta dạy đi thi huyện, tất cả đều đỗ đạt.
Chúng ta mời khách ba ngày, làng trên xóm dưới không ai là không biết!
Ngay cả hai vị công tử vốn rất kh/inh th/ường ta, sau này có việc gì cũng đến nhà ta ngồi.
Bốn mươi tuổi, ta được đưa lên làm trưởng làng.
Bình luận
Bình luận Facebook