2.
Giang Hi Ngọc thay hắn trả hai lượng bạc.
Thiếu niên trằm mặc rất lâu, sau đó dập đầu trước nàng ta: “Ơn đức ăn cám trả vàng của tiểu thư, tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp.”
Nàng ta ở trên cao nhìn xuống, sau đó dùng ngón tay thon dài vuốt cằm của hắn: “Từ nay về sau, ngươi là người của ta.”
Giang Hi Ngọc cười hiểm á/c, ép Bùi Tầm ký giấy b/án thân.
Từ đây á/c mộng của hắn bắt đầu.
Quý nhân có tâm đồng tình, nhưng nếu như ép bức tr/a t/ấn người khác thì khó tránh người ta sinh lòng oán h/ận.
Có lẽ vì thấy ta quá lâu không có phản ứng gì nên hắn khàn giọng lập lại một lần: “Tiểu thư, nên uống th/uốc rồi.”
Ta nhìn hắn một cái, câu nói này dù nghe thế nào cũng giống lời kịch của Kim Liên nào đó: Đại Lang, nên uống th/uốc rồi.
Cho nên ta thấp thỏm hỏi hắn: “Đừng nói là ngươi muốn hạ đ/ộc gi*t ch*t ta nhé?”
Thiếu niên quỳ rạp xuống, hai tay run lên, bát cũng bưng không vững mà rơi xuống lăn trên mặt đất, bể nát.
“Xin lỗi tiểu thư, ta đi sắc chén khác.”
Bùi Tầm trầm mặc quỳ trên mặt đất, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của bát sứ.
Ta nhìn thấy hắn cúi đầu, trên mu bàn tay rõ ràng là vết thương do roj đ/á/nh còn mới, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vô cùng đ/áng s/ợ.
Thế là ta dùng một tay kéo ống tay áo bạc màu của hắn.
Hắn vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc này ta mới nhìn thấy một vết c/ắt dài bên trên nửa khuôn mặt bầm đen của hắn, m/áu đã chuyển sang màu sẫm.
Hắn quay đầu đi, hơi lo sợ thấp thỏm không yên: “Là bị đ/á vụn c/ắt.”
Bình luận
Bình luận Facebook