Tôi biết Trần Hàn chẳng có chút đạo đức nào. Hắn dám nói ra là chắc chắn sẽ làm thật.
Trên đường về, tôi loay hoay tính toán chuyện thu xếp đồ đạc đưa Thẩm Thanh Hoà chạy trốn.
Nhưng vừa đẩy cửa vào, đã thấy Thẩm Thanh Hoà đang lau nhà.
Ngẩng đầu nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ tay vào chiếc laptop trên bàn trà: "Nè, file mẫu anh soạn sẵn rồi. Em viết trước đi lát anh check lại."
Thấy tôi đứng im, Thẩm Thanh Hoà với tay lấy đôi dép đi trong nhà từ giá để giày:
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì nữa? Thay dép vào đi. Cà chua thái rồi, lát nấu cay x/é lưỡi cho đã. Thèm ch*t đi được."
Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên dáng người anh. Hai chữ "gia đình" bỗng hóa thành hình hài cụ thể.
Thời trẻ non dại, tôi ngỡ trên đời này chỉ có tình yêu. Để không cô đ/ộc, tôi bám víu lấy Trần Hàn như chiếc phao c/ứu sinh.
Tôi tưởng hắn là cọng rơm c/ứu mạng, nào ngờ lại thành sợi rơm cuối cùng đ/è ch*t con lạc đà.
Thẩm Thanh Hoà khác hẳn.
Giữa chúng tôi không có tình yêu, nhưng qua những tháng ngày sưởi ấm cho nhau, chúng tôi đã gây dựng thứ tình thân hơn cả ruột thịt.
Câu nói lúc nãy không phải lời đe dọa suông. Nếu hắn dám động đến Thẩm Thanh Hoà, tôi thật sự sẽ liều mạng với hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook