Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, lại gặp Tạ Yến Trì ở bệ/nh viện Tứ Hoàn.
Ở đại sảnh bệ/nh viện, giữa dòng người qua lại, tôi nhìn thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trên đầu anh quấn băng trắng, trên người mặc bộ đồ bệ/nh nhân sọc xanh trắng.
Có lẽ vì bị thương, mái tóc đen mượt óng ả của anh đã bị c/ắt thành tóc cúp ngắn. Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh. Ngược lại còn làm nổi bật khuôn mặt anh thêm tinh tế sắc sảo, thu hút ánh nhìn.
Khi ánh mắt anh lướt qua, tôi vội vàng cúi đầu xuống. Cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng từ phía trên đầu. Trong lòng tôi thầm rên rỉ.
Anh là một cậu ấm giới thượng lưu Bắc Kinh quyền thế. Gặp t/ai n/ạn xe không điều trị ở bệ/nh viện tư, thì cũng phải đưa đến bệ/nh viện công hạng nhất ba sao chứ! Đưa đến bệ/nh viện công Tứ Hoàn bình thường vô vị là sao?
Khi tôi đang lầm bầm trong lòng, ánh nhìn từ trên đầu đã rời đi. Tôi cẩn thận ngẩng đầu nhìn, bóng lưng Tạ Yến Trì đã biến mất trong dòng người. Tôi vỗ nhẹ ng/ực, thở ra một hơi nặng nề.
Không sao đâu, không sao đâu, chắc chắn không sao đâu! Anh ấy bị mất trí nhớ, đã quên tôi rồi. Vì vậy bị anh nhìn thấy cũng không sao. Bây giờ trong mắt anh, tôi chỉ là một người lạ.
Vừa tự an ủi bản thân, tôi vừa đi về phía khoa sản.
Bình luận
Bình luận Facebook