7
Mấy đôi mắt lập tức đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi chột dạ hết sức: "Tôi cũng thấy vậy, đúng là trùng hợp nhỉ?"
Họ bắt đầu bàn tán sôi nổi xem cụ thể giống ở chỗ nào.
Cuối cùng đưa ra kết luận: Chỗ nào cũng giống.
Dù vậy, chẳng ai nghi ngờ gì cả.
Chỉ nghĩ đơn giản là trùng hợp.
Một lúc sau, y tá trưởng gọi tôi:
"Tiểu Phương, bệ/nh nhân ngồi xe lăn kia chỉ đích danh cô qua."
Phòng làm việc trở nên im ắng.
Đến cả y tá trưởng cũng nghi hoặc nhìn tôi:
"Cô quen anh ta à?"
"Không… không quen."
Đi làm, tôi dùng tên họ của cơ thể này, họ Phương.
Chỉ dựa vào cái tên Tạ Thế Kỳ chắc chắn không thể nhận ra tôi.
Tôi cứng rắn đi đến phòng truyền dịch.
Khi đang truyền dịch cho Tạ Thế Kỳ, ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Làm tôi suýt nữa tay run.
Nhưng vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ta, tôi liền bình tĩnh lại.
Anh ta chắc đã kết hôn với Hàn Dĩ Na rồi nhỉ?
Tốt thôi, sau này tôi có tìm hiểu qua, Hàn Dĩ Na không chỉ là minh tinh mà còn là tiểu thư ngàn tỷ.
Hai người rất xứng đôi.
Dán xong miếng băng cuối cùng, tôi định rời đi thì bị Tạ Thế Kỳ tóm ngay tại chỗ.
Anh ta bất ngờ gi/ật khẩu trang của tôi xuống.
Tôi không kịp né tránh.
Vậy là, tôi và anh ta tái ngộ.
8
"Tôi biết ngay là cô mà." Tạ Thế Kỳ cất giọng rất chậm, gọi tên tôi: "Y tá Tiểu Phương, không, nên gọi cô là Thư Viên mới đúng."
Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức căng thẳng như dây đàn.
Đám vệ sĩ bước lên một bước, vây kín lấy tôi.
Ngay cả các đồng nghiệp của tôi cũng ngơ ngác, không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.
"Hai năm rồi, cuối cùng cũng tìm được cô."
Ánh mắt Tạ Thế Kỳ đầy gi/ận dữ hiểm á/c.
Ngón tay anh ta trắng bệch, siết ch/ặt cằm tôi.
Tôi không nghi ngờ gì, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể tháo rời cằm tôi ngay lập tức.
"Cô biết tôi gh/ét kiểu người nào nhất không?"
Tôi không thể trả lời.
Tạ Thế Kỳ tự hỏi tự đáp:
"Tôi gh/ét nhất kiểu người không nói một lời mà biến mất."
"Nói đi, cô muốn ch*t kiểu nào?"
Phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Đúng lúc này, đồng hồ điểm 5 giờ.
Hết giờ làm, bà cụ nhà hàng xóm bế A Ngọc đến bệ/nh viện tìm tôi.
Hai bà cháu không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra trong phòng truyền dịch.
Vừa bước vào, A Ngọc đã chạy ào đến gọi tôi: "Mẹ ơi!"
Ánh mắt Tạ Thế Kỳ đang ngập tràn tức gi/ận bỗng ngước lên.
Khi nhìn thấy phiên bản tí hon của mình, anh ta sững sờ.
Bình luận
Bình luận Facebook