Tôi ngơ ngác tại chỗ, đầu óc rối lo/ạn.
Tô Dương dường như nhìn ra tôi đang do dự, bèn nói tiếp: “Nếu như em không tin, em có thể tháo vòng cổ xuống, em sẽ nhìn thấy một vài thứ, nhưng em phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn tháo vòng cổ.
Trong chớp mắt, thế giới xung quanh tôi lập tức trở nên vô cùng tối tăm, ngay cả bức tường cũng trở loang lổ xưa cũ.
Oán khí xung quanh còn dày hơn trong tưởng tượng của tôi.
Tuy từ bé đã có mắt âm dương, nhưng tôi mới nhìn thấy oán khí bẻ cong cảnh tượng thế giới hiện thực đúng một lần.
Đó là một ngôi nhà khi chủ nhà bị chồng liên thủ với bố mẹ chồng băm x/á/c, vừa bước vào oán khí đã bao quanh người, m/áu rơi tí tách từ trần nhà, trên tường xuất hiện vô số bàn tay m/áu.
Nhưng bây giờ, cảm giác đ/áng s/ợ này lại tới rồi.
Tôi lo lắng đến hít thở không xuôi, Tô Dương nắm lấy tay tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Đừng sợ, có anh ở đây mà.”
Tôi chầm chậm đẩy cánh cửa nhà ra, ngay sau đó tôi sửng sốt đứng im bất động ngay lập tức.
Ánh nắng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào từ bên ngoài ô cửa sổ, rơi trên mái tóc bạc trắng của bà ngoại, tạo thành một quầng sáng.
Bà ngoại quay lưng về phía tôi, đứng ở trong bếp đảo thức ăn, hồi còn nhỏ tôi đã từng khao khát khung cảnh ấm cúng như thế này vô số lần.
Mặc dù không có xuất hiện hình ảnh kinh dị như trong dự đoán, nhưng cảnh tượng ấm cúng như thế này cũng quá mức không bình thường.
Nghe thấy tiếng động, bà ngoài quay đầu lại nhìn tôi, lại trở lại dáng vẻ thích m/ắng người, hai tay chống eo m/ắng mỏ tôi: “Mấy giờ rồi hả Thẩm Tinh Loan, cũng không biết về nhà sớm đỡ đần cơm nước, chỉ biết đợi ăn thôi à?”
Hòn đ/á trong lòng tôi rơi xuống, bà ngoại của tôi vẫn là bà ngoại đó.
Tiếp theo bà rời tầm nhìn, vừa nhìn thấy Tô Dương liền nói: “Tô Dương cũng tới à, cùng ăn cơm nhé.”
Tôi vội vàng đi qua, cẩn thận quan sát bà ngoại: “Bà ngoại, vết thương của bà...”
“Bà còn chưa ch*t nổi đâu! Đầu bị đ/ập mới khiến từ khu yếu để những thứ dơ bẩn kia có cơ hội che mắt mà thôi, nhưng bây giờ ổn rồi, may mà bà lão ta có đạo hạnh thâm sâu!”
Tôi gi/ật góc áo của Tô Dương: “Là bà ngoại.”
Tô Dương nhíu ch/ặt mày, nhìn xung quanh, x/á/c nhận không có gì khác thường mới ngồi xuống cùng ăn cơm.
Ăn cơm xong, tôi tiễn Tô Dương xuống dưới lầu, nét mặt của anh ấy vẫn còn chút lo lắng:”Em chắc chắn không đến chỗ anh à?”
“Không đi đâu, sức khỏe bà ngoại mới hồi phục, em vẫn nên chăm bà cho kỹ.”
Tôi mỉm cười, lấy bùa bình an anh ấy tặng tôi ra khỏi túi: “Hơn nữa anh còn tặng em bùa bình an rồi mà, em không sao đâu.”
“Được, nhớ kỹ, cho dù đi ngủ cũng phải để bùa bình an ở dưới gối.”
“Em biết mà.”
Tô Dương rũ mắt nhìn tôi, thở dài khom người ôm eo tôi.
“Tinh Loan, anh chắc chắn sẽ không để em xảy ra việc gì.”
Tôi nghiêng mặt, vòng tay qua gáy anh ấy, kéo lại gần đặt một nụ hôn lên làn môi ấm nóng ấy.
“Em biết mà, vậy nên em không sợ chút nào.”
Mặt Tô Dương dần nhiễm sắc đỏ, anh ấy cong môi cười: “Lần tới khi hôn, có thể kéo dài hơn chút không?”
“Xem tâm trạng nữa.”
Tôi cười đi về, vẫy tay với Tô Dương: “Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em nhé.”
Đèn trong hành lang không biết đã hỏng từ khi nào, tôi lần mò về đến cửa nhà bằng ánh sáng của điện thoại.
Đẩy mở cửa bước vào, trong nhà tối đen như mực.
Bà ngoại đứng ở trước cửa sổ, cơ thể g/ầy yếu giống như một giá đỡ quần áo mỏng manh.
“Bà ngoại? Sao bà không bật đèn?”
“Người già rồi, mắt kém, đèn ở phòng khách chói quá, làm mắt bà nhức.”
“Vậy bà nghỉ ngơi sớm ạ.”
Tôi vừa quay lưng định vào phòng thì bà ngoại đột nhiên hét lên một tiếng, giữ ch/ặt lấy tôi: “Thẩm Tinh Loan!”
Bà ngoại xích lại gần, khuôn mặt tiều tụy khiến tôi h/oảng s/ợ không nhẹ.
“Cháu phải tránh xa Tô Dương, cậu ta không phải người!”
Bình luận
Bình luận Facebook