Tôi khựng lại một lúc.
Kỳ Dã lại bước về phía trước giống như không có chuyện gì xảy ra: “Trùng hợp thế, lại gặp nhau rồi.”
Cậu ta nhìn về phía sau tôi, lười nhác nói: “Đây là bố cậu sao?”
“Xem ra bác trai cũng còn trẻ thế nhỉ.”
Tôi: “....”
Tề Dã nhìn tôi đang đỏ mặt, lại nhìn về phía Kỳ Dã mặt không cảm xúc.
Cậu ấy rất khôn khéo, quay sang nở nụ cười ôn hòa với Kỳ Dã, giải vây giúp tôi: “Bạn cũng ngồi xe buýt sao? Vậy ba người chúng ta có thể cùng nhau về nhà.”
Kỳ Dã không nói gì, nhìn tôi một cái.
Tôi lại nghe rõ ràng tiếng hừ lạnh phát ra từ khoang mũi cậu ta.
Rất quen thuộc.
Tôi từng gặp trường hợp này khi tôi nhớ nhầm sinh nhật Kỳ Dã.
Lúc đấy phải mất tận ba ngày mới dỗ dành được cậu ta.
Ngay lúc tôi đang không biết phải làm thế nào tách Kỳ Dã ra, thì cậu ta đã mở miệng trước: “Tôi không cần đâu.”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của chúng tôi, cậu ta chỉ về phía đèn đường, lười nhác nói, “Bóng đèn này đủ sáng rồi, thêm cái bóng đèn nữa thì không hay lắm.”
Tôi: “...”
Ngài chu đáo quá.
Vừa đúng lúc xe đến trạm, tôi nhiệt tình đẩy Tề Dã lên xe: “Đi nhanh thôi!”
Tôi hiểu rõ Kỳ Dã.
Ở với cậu ta thêm một lúc nữa, hậu quả khó lường trước được.
Ánh sáng chiếu xuyên qua tấm kính cửa xe, nhìn thấy Kỳ Dã sắc mặt lạnh lùng đang tựa người vào đèn đường bấm điện thoại.
Tề Dã ở bên cạnh cảm thán: “Trước kia từng nghe danh cậu ấy, đúng là khó gần mà.”
Theo phản xạ tự nhiên tôi muốn tranh cãi giúp Kỳ Dã.
Lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược vào trong.
Đúng thật, đã rất lâu rồi tôi chưa thấy dáng vẻ này của cậu ta
Sau khi trải qua sự dính người của tôi ở kiếp trước, Kỳ Dã của lúc đó cũng dần dần thay đổi thái độ.
Không còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng khó gần nữa.
Trở thành một người khác, một Kỳ Dã biết thể hiện cảm xúc.
Nhưng cậu ta của hiện tại.
Hình như lại đeo bộ mặt nạ đó nữa rồi.
“Tư Đường, ở đây có chỗ trống…” Tề Dã nhiệt tình gọi tôi, “Cậu ngồi đây đi.”
Tôi vội xua tay: “Không cần đâu! Cậu còn cầm nhiều tài liệu như thế, cặp nhất định rất nặng.”
Tôi làm sao có thể để nam chính nhường chỗ cho tôi được chứ.
Trong lúc hai chúng tôi nhường qua nhường lại, đột nhiên có một bóng người đẩy chúng tôi ra, đi thẳng đến chỗ ngồi, tự nhiên ngồi xuống.
Kỳ Dã bình thản chỉnh trang lại đồng phục, nói: “Cảm ơn nhé.”
Tôi: “?”
Không phải chứ đại ca, cậu lên lúc nào vậy?
Tôi không chút khách sáo giáo huấn cậu ta: “Cậu ra chỗ khác mà ngồi, bộ không thấy Tề Dã đang ôm một đống tài liệu hay sao?”
Kỳ Dã khựng lại, rất nhanh sau đó liền nhếch mày cười một cách tức gi/ận: “Cậu vì cậu ta mà lớn tiếng với tôi sao!?”
Lớn tiếng với cậu thì sao chứ.
Nếu không phải nể tình kiếp trước chúng ta từng có khoảng thời gian m/ập mờ với nhau, thì tôi còn có thể đ/á/nh cậu thay nam chính rồi đấy!
Cuối cùng vẫn là Tề Dã đứng ra khuyên can, mới không xảy ra chiến tranh.
Kỳ Dã mím ch/ặt môi, quay đầu về hướng khác bắt đầu chơi điện thoại.
Tôi cũng không hơi đâu mà dỗ dành cậu ta.
Trên cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng cười nói của tôi và Tề Dã.
Lúc này tôi mới biết Tề Dã ở chung với gia đình bà dì.
Mỗi ngày sau khi tan học, còn phải phụ đạo cho em trai họ.
Dù cho là cuối tuần, do bà dì phải đi chơi mạt chược, cậu ấy còn phải nấu cơm và làm việc nhà.
Tôi cau mày: “Cậu như thế vất vả quá, bây giờ cũng cuối cấp rồi, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu lắm.”
Tề Dã im lặng cười, không nói gì.
Xe đến trạm rồi, ba người chúng tôi người trước người sau đều xuống xe.
Nhà Tề Dã ngược hướng với nhà tôi và Kỳ Dã, đó là một khu nhà ở dành cho những hộ giải tỏa, cứ đến giờ này là mở đèn sáng trưng rất nhộn nhịp.
Nhìn thấy Tề Dã dần biến mất ở cổng tiểu khu, tôi còn nhón chân ngóng nhìn, muốn tìm hiểu sâu hơn về bối cảnh của nam chính.
Nhưng lại bị Kỳ Dã xách cặp tôi lên, xách về giống như xách con gà con vậy.
Tuy không nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, nhưng có thể cảm nhận được một chút gi/ận dỗi qua giọng điệu.
“Người cũng đi xa rồi.”
“Cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Bình luận
Bình luận Facebook