4.
Bảy ngày nay, ta vẫn chưa gặp qua Tiết Bình Tín, hắn ta đối với chuyện ta bị thương cũng không biết, nhưng mà biết cũng không có gì khác nhau, dù sao cũng sẽ không quan tâm ta.
Bảy ngày sau, khi ta đến y quán thì khách điếm đã khai trương. Cũng giống như dự đoán của ta, y quán người bệ/nh nhiều, phòng trà nghỉ miễn phí cung cấp cũng được đón nhận nồng nhiệt,, phòng khách trên lầu cũng đều kín chỗ.
Nguyên Bảo đi theo phía sau ta nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên vẫn là tiểu thư lợi hại, sau này cửa hàng Lục gia chúng ta có thêm một khách điếm hạng nhất, còn có thể kéo theo tửu lâu đi lên.”
Đối với đề nghị của Nguyên Bảo ta rất là đồng ý, khi còn sống phụ thân làm ăn rất lớn, duy chỉ có không làm tửu lâu, cảm thấy giao tiếp với ăn uống hằng ngày rất phiền toái. Nguyên Bảo đi theo ta tư duy sinh động hơn rất nhiều: “Vậy chuyện tửu lâu giao cho ngươi đi làm, sau khi chọn xong địa phương chúng ta sẽ làm tửu lâu, nếu muốn làm, sẽ làm lớn nhất kinh thành. Muốn cho những quan to hiển quý cảm thấy có thể tới tửu lâu chúng ta uống rư/ợu một chuyến, là chuyện cực kỳ có thể diện.”
Ta nói với Nguyên Bảo những lời này, đã đến lượt ta.
Đi vào phòng, đã thấy Hàn Thạch Thanh đang kê đơn th/uốc cho một ông già: “Phương th/uốc ông cất kỹ, uống hết th/uốc đến hiệu th/uốc ở chỗ của ông m/ua là được rồi, đều là dược liệu bình thường, hiệu th/uốc chỗ ông so với kinh thành hẳn là còn rẻ hơn một chút. Nửa năm sau nếu khỏi thì không cần đến nữa, chờ ta đi đến chỗ của ông lại tái khám, đến kinh thành qua lại tốn kém cũng lớn.”
Ông lão cầm phương th/uốc liên tục cảm tạ Hàn Thạch Thanh, luôn miệng nói hắn là Bồ T/át chuyển thế.
Chờ ông lão rời đi, Hàn Thạch Thanh ngượng ngùng cười cười nói với ta: “Xin lỗi, hôm nay người khám bệ/nh miễn phí hơi nhiều, để ngươi đợi lâu.”
Mặc dù ta biết có rất nhiều đại phu sẽ xem bệ/nh với giá thấp, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe được khám bệ/nh miễn phí.
“Rất nhiều nông dân trồng trọt, phải dựa vào vài phần ruộng nhỏ sinh hoạt, vốn cũng chỉ đủ ấm no, làm sao còn dư thừa tiền xem bệ/nh đây. Cho nên y quán chúng ta mỗi tháng mười lăm ba mươi đều sẽ khám bệ/nh miễn phí, những người nghèo khổ này liền ngóng trông hai ngày này đây.” Hàn Thạch Thanh một bên thu dọn đồ đạc trên mặt bàn một bên giải thích cho ta.
“Khôi phục không tệ, đã kết s/ẹo. Ta cho ngươi thêm chút th/uốc mỡ xóa s/ẹo, mỗi ngày bôi là được.” Hàn Thạch Thanh kiểm tra vết thương của ta xong nói.
“đại phu, có phải sẽ hiểu biết một ít phong thủy hay không, hoặc là nói, giúp người đỡ sinh bảo th/ai, có thiên tượng phong thủy hay không?”
Hàn Thạch Thanh sửng sốt một chút cười nói: “Sẽ có, sinh nhật bát tự đều là do phong thủy mà đến.”
“Vậy ta có thể mời tiên sinh đến phủ an th/ai cho phu nhân trong nhà không?”
Hàn Thạch Thanh không chút suy nghĩ lập tức từ chối: “Ta thấy cô nương ngươi ăn mặc hoa lệ, lại là bà chủ khách điếm này, nói vậy không giàu thì quý. Nhà giàu như các ngươi, tìm đại phu ở đâu cũng được. Mà chỗ ta, có rất nhiều người bệ/nh cần ta.”
“Ta là bị nhân phẩm của tiên sinh thuyết phục, mới muốn mời ngài vào trong phủ. Nếu đêm nay tiên sinh rảnh rỗi, không ngại đến khách điếm của ta một chút. Có lẽ sau khi trò chuyện, tiên sinh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ta.” Ta là người không sợ nhất chính là người khác từ chối ta.
Chạng vạng tối, ta chuẩn bị một bàn tiệc rư/ợu ở sảnh chính của khách điếm, chờ Hàn Thạch Thanh tới.
Sau khi mặt trời lặn, Hàn Thạch Thanh quả nhiên tới.
“Ta biết tiên sinh rất nhiệt tình.” Ta vội vàng đứng dậy nghênh đón hắn.
“Nói đi, tại sao nhất định phải mời ta vào trong phủ?” Hàn Thạch Thanh không động đũa.
“Tiên sinh, đại phu hành y tế thế, c/ứu được mạng người. Lòng người kia, đại phu có c/ứu hay không?” Ta rót cho Hàn Thạch Thanh chén rư/ợu hỏi.
“Kính xin nói rõ.” Hàn Thạch Thanh tiếp nhận chén rư/ợu.
“Thật ra ta không chỉ là bà chủ khách điếm, ta còn là chính thê của đại tướng quân đương triều Tiết Bình Tín. Chỉ là phu nhân chính phương như thùng rỗng kêu to, cuộc sống cũng không dễ chịu.” Ta đem toàn bộ chuyện mình gặp phải ở Tiết gia bị lạnh nhạt bị làm khó dễ bị trào phúng nói ra.
“Người bệ/nh của tiên sinh, đều là bị thương ngoài da, chữa khỏi bệ/nh là có thể sống sót. Mà ta, là nội thương, trị không hết, sống sót cũng khó. Tiên sinh đại phu nhân tâm, ta chỉ có thể cầu ngươi.” Nói xong ta lập tức học Uyển Uyển ủy thân quỳ xuống, khóc lên.
Hàn Thạch Thanh có chút hoảng hốt, vội đỡ ta dậy: “Ta làm sao có thể giúp ngươi? Ta không quen Tiết tướng quân.”
“Ta muốn tiên sinh giúp ta hòa ly. Ta vốn không nên bị nh/ốt trong Tiết phủ, ra khỏi Tiết phủ, cho dù ta là nữ tử, cũng có một trời đất của ta. Của hồi môn của ta mai táng ở Tiết phủ trả hết n/ợ bên ngoài cho nhà bọn họ, nhưng người của ta không thể mai táng ở nơi lạnh lẽo kia được.” Thật trong lòng ta cũng đang bồn chồn, dù sao ta và g Hàn Thạch Thanh cũng chỉ gặp mặt hai mặt.
Hàn Thạch Thanh tim lặng hồi lâu, bưng ly rư/ợu uống xong mới nói: “Được, ta giúp ngươi hòa ly. Nhưng ngươi phải cam đoan, sẽ không hại người.
Nói xong lại bổ sung một câu: “Ta giúp ngươi, là bởi vì ngươi vì người bệ/nh cung cấp chỗ nghỉ ngơi, y quán vị trí không nhiều lắm, bọn họ về sau không cần lại phơi nắng gió thổi ở ven đường nữa.”
Bình luận
Bình luận Facebook