[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 49.

01/08/2025 16:13

Tôi nằm gọn trong lồng ng/ực Cale. Lúc này đây khi mọi nguy hiểm đã qua đi, tôi mới cảm nhận được cơn đ/au đớn lan ra toàn thân, đ/au đến mức muốn ngất đi. Nhưng tôi không thể ngất trong tình trạng như này, cắn răng gắng gượng tỉnh táo, nước mắt sinh lí trào ra, xuýt xoa rên rỉ:

"Đau quá...em đ/au quá..."

"Em đ/au ở đâu?" Cale bế tôi, cẩn thận không chạm vào vết thương của tôi, thì thầm bên tai "Ngoan, lát sẽ hết đ/au. Tôi thổi cho em được không? Đừng khóc, em khóc là tôi cũng đ/au theo."

Tôi vùi mặt vào áo gã, sụt sịt:

"Chỗ nào cũng đ/au...nhưng mà, anh ôm em đi."

Bàn tay không bị thương của tôi nắm ch/ặt lấy cổ áo gã, vần vò nó đến nhăn nhúm. Cale dùng áo khoác dày quấn quanh người tôi, vừa ôm ch/ặt tôi vừa bước nhanh rời khỏi chỗ này, đằng sau là mấy tên vệ sĩ nằm la liệt trên đất không rõ sống ch.ết. Chẳng biết qua bao lâu, không gian xung quanh tôi thay đổi, không còn tiếng gió rít bên tai mà là sự tối tăm yên ắng. Cale dùng áo khoác trải dưới đất làm đệm lót rồi đặt tôi ngồi lên đó, ánh sáng từ cây đèn pin chiếu lên khuôn mặt của gã, soi rõ nơi ẩm mốc cũ kĩ này.

Là một căn phòng hoặc nói đúng ra là một căn nhà kho chật hẹp nào không rõ, đồ đạc để lộn xộn, nền xi măng lạnh lẽo, không đèn không quạt, không có hơi thở của người sống.

"Bé cưng, cho tôi xem vết thương nào."

Tôi khụt khịt mũi, vừa lau nước mắt vừa ngửa người dựa ra sau để Cale vén vạt áo tôi lên. Dưới ánh sáng le lói chập chờn của đèn pin, những vết bầm tím dữ tợn hiện ra, từng mảng tụ vết đỏ hồng rải rác quanh ng/ực và eo, má tôi cũng sưng tấy, trên mắt còn có vết xước. Bàn tay Cale nhẹ nhàng chạm lên mấy vết thương, tôi thấy được cơ thể gã run lên, vừa chạm nhẹ liền rụt tay lại giống như sợ tôi đ/au.

Tôi đ/au một thì gã đ/au mười.

Tôi nhịn đ/au nhìn xung quanh, hỏi:

"Đây là đâu? Vẫn nằm trong khuôn viên của nhà lão Giang Thành à? Sao anh biết em ở đây?"

Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng không thể thốt ra lời, mới nói được vài câu đã hết hơi, cơn đ/au ập đến khiến đầu óc choáng váng, dựa ra sau thở hổ/n h/ển.

Trong bóng tối, đôi mắt xanh của gã như phát sáng, tay Cale áp lên má tôi, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay qua làn da tôi, vết sưng bỗng không còn nhức nữa.

"Không sao." Cale nói "Có tôi đây rồi, không có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần tin tưởng tôi thôi, được chứ?"

Đột nhiên tôi thấy mọi câu hỏi quay cuồ/ng trong đầu là vô nghĩa.

Danh sách chương

5 chương
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0
01/08/2025 16:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu