Đáng Yêu Và Nghiêm Túc

Chương 5

29/06/2025 20:12

"Giản Diên, cậu và Thẩm Đoạt ở trong phòng dụng cụ lâu thế, làm gì vậy?"

Vu Minh Hạc ném một quả ba điểm, bắt bóng, hỏi như vô tình.

Tôi đâu thể nói tôi đang hôn tr/ộm Thẩm Đoạt.

Tôi bịa ra một cái cớ vụng về: "Tìm... tìm bóng."

Vu Minh Hạc khẽ chế nhạo: "Một quả bóng mà tìm suốt hai mươi phút."

Hắn nhìn chằm chằm tôi, vô cớ nhắc lại: "Giản Diên, tớ rất gh/ét người đồng tính."

Ánh mắt hắn dừng lại trên môi tôi: "Cậu là trai thẳng đúng không?"

Vết thương trên môi ngứa ran, tôi liếm một cái, khó nói thành câu, cúi đầu gõ một dòng trên điện thoại: “Nếu tớ thích đàn ông, cậu có gh/ét tớ không?”

Trên mặt Vu Minh Hạc hiện lên vẻ gh/ê t/ởm, không phải với tôi, mà là với cả một nhóm người.

Hắn khẳng định: "Có."

Rồi nói thêm: “Tớ biết cậu không phải, đừng giả định vớ vẩn thế."

Hắn biết cái gì chứ, tôi không chỉ là gay, mà còn đang nhắm đến hắn.

Đôi lúc tôi cảm thấy mình giỏi đóng kịch.

Tôi ở cùng phòng với Vu Minh Hạc hơn một năm mà vẫn không để hắn phát hiện mình là gay.

Nếu tình cảm của tôi khiến Vu Minh Hạc khó xử, tôi sẵn sàng giấu cả đời, bóp nghẹt trái tim mình, rồi làm anh em với hắn.

Tôi biết rõ mình mong manh đến mức nào, mong manh đến nỗi không chịu nổi một ánh mắt gh/ê t/ởm từ Vu Minh Hạc.

Nhưng tôi đã không giấu kỹ bí mật.

Lúc hoa khôi lớp Chương Thanh Thanh lục tung cặp tôi lên, tôi đang cùng Vu Minh Hạc làm trực nhật ở khu vệ sinh.

Chúng tôi khoác vai nhau đi đến cửa lớp, thấy một đám người tụ tập bên bàn tôi xì xào bàn tán.

Vu Minh Hạc nhíu mày quát: "Các người làm gì thế?"

Có ánh mắt soi mói đổ dồn về tôi, thì thầm to nhỏ.

"Giản Diên lại là loại người này à, kinh t/ởm quá."

Vu Minh Hạc trừng mắt nhìn thẳng, lạnh giọng hỏi: "Mày nói ai đấy?!"

Còn tôi đã không quan tâm đến những ánh mắt gh/ê t/ởm, chế nhạo, soi mói đang đổ về phía mình.

Tôi dán mắt vào chiếc cặp dưới đất.

Cặp bị mở toang ra, đồ đạc bên trong bị lắc tung, vương vãi khắp nơi.

Trên tay Chương Thanh Thanh, vẫn cầm mấy tờ giấy mỏng.

Cô ta quay đầu, ánh mắt lướt qua tôi, nhìn về phía Vu Minh Hạc: "Cậu đừng nóng vội, xem cái này đi. Hình như Giản Diên thích cậu, giấu đồ của cậu, còn đi theo dõi cậu nữa, viết mấy bức thư tình này... như một kẻ bi/ến th/ái vậy."

Chương Thanh Thanh đưa mấy tờ giấy đã ngả vàng ra.

Mấy tờ giấy mỏng manh ấy mang nặng thứ tình cảm nồng nhiệt của tôi.

Vu Minh Hạc cầm lấy mấy bức thư tình khó nói thành lời kia.

Càng đọc, sắc mặt hắn càng tệ đi.

Kinh ngạc, phẫn nộ, gh/ê t/ởm.

Như thể tình cảm của tôi là thứ gì đó rất bẩn thỉu.

Vu Minh Hạc tức gi/ận đến run người, vò nát những tờ giấy mong manh thành một cục, ném thẳng vào người tôi: "Giải thích xem, tại sao mày viết thứ rác rưởi này!"

Cục giấy không nặng, nhưng gần như đ/ập nát ng/ực tôi, đ/ập vỡ trái tim tôi.

Sao nó có thể là rác rưởi được?

Đó là tình cảm tôi tích góp từng chút một.

Tôi cúi xuống nhặt bức thư tình nhàu nát kia.

Nó thật tội nghiệp, mỏng manh mà phải gánh chịu tình cảm vô định của tôi, lại còn bị đối xử như thế.

"Mày còn mặt mũi nào mà nhặt?" Vu Minh Hạc túm cổ áo tôi, lôi tôi dậy, "Giản Diên, tao coi mày như anh em, mày đối xử với tao thế này? Tao cũng ng/u, không nhận ra mày là thứ bẩn thỉu như vậy, mày thích đàn ông, còn giấu đồ của tao đi, tưởng tượng về tao, mày có thấy kinh t/ởm không?"

Có lẽ hắn muốn đ/á/nh tôi nhưng cuối cùng không ra tay mà chỉ đẩy mạnh tôi ra, chỉ thẳng vào mặt tôi: "Từ nay đừng có đến gần tao, tao nhìn thấy mày là phát t/ởm."

Vu Minh Hạc quay lưng bỏ đi.

Lời đồn mới đổ dồn về tôi.

"Giản Diên kinh t/ởm thật, còn giấu đồ của Vu Minh Hạc nữa."

"Còn đi theo dõi người ta, đ/áng s/ợ quá."

"Bi/ến th/ái quá đi, không biết cậu ta có dùng đồ của Vu Minh Hạc làm chuyện kia không..."

Tôi im lặng cúi xuống, bắt đầu nhặt đồ đạc trên sàn.

Có người cố ý giẫm lên chiếc cúc áo kia, ch/ửi tôi: "Đồ bi/ến th/ái ch*t bầm, còn dám nhặt nữa à? Không sợ Vu Minh Hạc đ/á/nh ch*t mày à?"

Tôi sờ vào con d/ao rọc giấy trong túi, nhìn chằm chằm vào chân gã, đếm thầm ba giây nữa nếu gã không nhấc chân lên, tôi sẽ đ/âm d/ao vào chân gã.

Ba.

Hai.

"Nhấc chân lên."

Đằng sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối.

Thẩm Đoạt không nhắc lại lần thứ hai, bước qua, đẩy người kia ra, nói với giọng không chút cảm xúc: "Bạn à, bạn giẫm phải đồ của tôi rồi."

Thẩm Đoạt cúi xuống, nhặt chiếc cúc áo lên, đưa cho tôi, nói: "Đứng dậy đi, Giản Diên."

Danh sách chương

5 chương
29/06/2025 20:12
0
29/06/2025 20:12
0
29/06/2025 20:12
0
29/06/2025 20:12
0
29/06/2025 20:12
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu