Nhưng tôi cũng không dám quay lại, kéo cô lên lưng rồi cõng, sau đó mới trải tấm chăn điều hòa đặt trên đất trước mặt ra phía sau, đắp lên người cô ấy, rồi thắt nút trước ng/ực để tránh th* th/ể cô ấy tiếp xúc với ánh sáng.
Tôi đỡ cô ấy qua lớp chăn, cẩn thận cõng cô ấy đi xuống. Cô ấy nhìn cao hơn tôi một chút, nhưng khi cõng trên lưng lại không nặng, nhẹ bẫng.
Xuống đến dưới lầu, đạo trưởng và bố tôi đã lùi ra xa tít, ra hiệu cho tôi đi theo con đường đưa tang, tiếp tục hướng về phía nghĩa địa.
Đạo trưởng dẫn đường phía trước để tránh bị thứ gì đó xung phạm. Bố tôi thì canh gác ngã rẽ gần đó, phòng có dân làng đi qua bắt gặp cảnh tôi cõng th* th/ể, ông sẽ chặn người lại trước. Tôi cứ thế cõng th* th/ể đi đến bên m/ộ ông nội.
Khi tới nơi, nhìn vào trong qu/an t/ài bị đẩy mở, th* th/ể ông nội khô quắt như x/á/c ướp. Nhìn cách nắp qu/an t/ài bị đẩy cùng những vết chân, quả thật vũ nữ này đã tự đẩy qu/an t/ài bò ra.
Đạo trưởng ra hiệu từ xa, bảo tôi đừng quan tâm tình hình trong qu/an t/ài, cứ cõng th* th/ể đặt vào lại, kể cả tấm chăn điều hòa cũng không cần lấy ra. Vừa đặt vào qu/an t/ài xong, ông bảo tôi đẩy nắp lại ngay, rồi hốt hai nắm đất rải lên trên.
Có lẽ việc cõng th* th/ể không kinh dị như tôi tưởng, nên tôi làm y theo lời ông.
Mọi thứ khá suôn sẻ, chỉ khi đặt cô ấy vào qu/an t/ài xong, lúc đẩy nắp, tôi vô tình liếc nhìn thì phát hiện đôi mắt cô ấy như hé mở, khuôn mặt sưng phồng nở nụ cười quái dị, trong bóng tối mờ ảo của qu/an t/ài đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi sợ hãi dùng hết sức, vội vàng đóng ch/ặt qu/an t/ài lại.
Sau khi rải xong hai nắm đất lên qu/an t/ài, đạo trưởng mới tới, cùng bố tôi lấp kín ngôi m/ộ. Nhưng tôi nhìn những vết chân lấm bùn trên lối nhỏ, luôn cảm giác rằng qu/an t/ài đã đóng đinh còn bò ra được. Vừa rồi chưa đóng đinh, chỉ lấp chút đất thì có tác dụng gì đâu.
"Vì thế từ giờ đến hết đầu thất, mỗi đêm cô đều phải canh m/ộ! Hễ cô ta bò ra, cô phải cõng về ngay, không được để cô ta hút tinh khí người khác nữa, nếu không mỗi đêm một mạng, đến đầu thất dù có dùng bê tông đóng m/ộ cũng không trấn áp nổi."
Đạo trưởng cắm một hàng hương bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn tôi.
Tôi nghe mà vô cùng kinh ngạc, chẳng phải toàn người dương khí mạnh mới canh m/ộ sao? Vả lại hễ cô ấy ra là tôi cõng vào, vậy tôi...
Đang định hỏi đạo trưởng liệu có cách nào khác không? Thì điện thoại bố tôi đổ chuông, bố vừa bắt máy, sắc mặt đột nhiên biến dị, chiếc điện thoại "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
"Sao thế?" Tôi vội nhặt điện thoại lên.
Chỉ nghe trong máy có giọng nói: "Tôi gửi video cho anh, anh xem thử có phải trưởng gánh mà thằng út nhà anh mời về múa không, tôi báo cảnh sát đây. Thảm quá!"
Nói xong người đó cúp máy, rồi điện thoại bố tôi "ting" một tiếng, có video được gửi đến. Toàn thân tôi lạnh toát, mở video ra, thấy chiếc xe b/án tải của trưởng gánh lật nhào xuống một con mương nhỏ.
Trưởng gánh nửa người bị kẹt dưới đầu xe, rõ ràng đã ch*t. Trên đầu anh ta lại có chi chít những con cua núi to nhỏ khác nhau. Nước trong mương không sâu, nửa mặt anh ta áp xuống nước đã bị cua cắn ăn chỉ còn trơ xươ/ng trắng.
Lũ cua bò đầy trên nửa mặt nổi lên mặt nước, còn leo lên cả cổ và thân thể. Khi video zoom gần, có thể thấy rõ ràng những con cua dùng càng gắp thịt cho vào miệng, tốc độ nhanh thoăn thoắt.
Đạo trưởng bên cạnh lẩm bẩm: "Đây là khe Mã ở thị trấn bên, cách làng các cô chưa đầy một giờ đường. Trưởng gánh đó là hôm trước đưa tang xong mới đi, mà vụ lật xe xảy ra ban ngày! Nếu ban ngày cô ta đã có thể ra ngoài hại người, sao lại dễ dàng để con cõng th* th/ể về qu/an t/ài thế?"
"Không ổn!" Đạo trưởng liếc nhìn tôi, sắc mặt bỗng tái mét, nói: "Chúng ta bị lừa rồi! Mục tiêu của cô ta chính là cô!"
Bình luận
Bình luận Facebook