10.
Ngay lập tức lời cô ta nói chạm đến phần dễ tổn thương nhất trong trái tim tôi.
Đến mức mà sau khi Thời Nghiên quay lại thì tôi cũng không nói gì cả.
Tôi ủ rủ ngồi trên xe, anh cũng không khởi động xe ngay mà lại hỏi tôi: “Tâm trạng không tốt sao?”
“Sao Thiệu Đường lại gọi anh là đàn anh?”
Tôi không kìm nén được nên quyết định hỏi thẳng anh.
“Chúng anh học cao học và tiến sĩ cùng nhau, luôn ở trong phòng thí nghiệm, chỉ là cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi. Sau đó chúng anh ở lại trường làm giảng viên, thỉnh thoảng cô ấy vẫn gọi anh là đàn anh, đó là một cách xưng hô khi còn ở phòng thí nghiệm.”
“Vậy tại sao cô ta biết chúng ta chia tay? Còn biết em có tính tình thất thường nữa?”
Đột nhiên sắc mặt của Thời Nghiên trở nên lạnh lùng: “Cô ấy đã nói như thế với em à?”
“Đúng.”
Vẻ mặt anh căng thẳng.
“Là sau khi chúng ta chia tay, có một hôm mẹ anh gọi điện thoại đến thì anh đã nhắc đến chuyện này, anh nói cô gái ấy tính tình nóng nảy nên muốn được anh quan tâm nhiều hơn, thế là bị cô ấy nghe thấy.”
Tôi gi/ật mình định thần lại: “Hóa ra là như vậy.”
Thật ra điều tôi muốn hỏi nhất là hôm đó ở nhà hàng, lúc anh uống say thì cô ta còn muốn đưa anh về nhà, tại sao anh không cự tuyệt cô ta?
Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn không nói ra được câu đó.
Thế giới của người trưởng thành rất phức tạp, họ là đàn anh đàn em học chung trường, bây giờ lại làm giảng viên cùng trường, theo như Thời Nghiên nói thì ngoài những thứ đó ra họ còn đang hợp tác chung một dự án.
Những mối qu/an h/ệ muôn hình vạn trạng, chỉ cần tôi nhắc đến thì rất có thế sẽ lại cãi nhau như trước, gây ra cảnh đại náo, nhưng cuối cùng kết quả vẫn không thay đổi.
Hay là… bỏ đi.
Tôi quyết định trở thành một cô bạn gái trưởng thành trầm ổn.
Chỉ cần Thiệu Đường có ý thức và đừng đến khiêu khích tôi là được, tôi sẽ xem như cô ta không hề tồn tại.
Tôi theo Thời Nghiên về nhà ăn cơm, nhân tiện cũng nghỉ trưa lại đó.
Không biết có phải là do tôi quá mệt hay không mà khi tôi thức dậy thì trời đã tối rồi.
Tôi vừa mặc áo vào thì đột nhiên giọng nói của Thời Nghiên vang lên từ phía sau: “Em đói chưa?”
“Em phải về nhà đây.”
Vừa dứt lời, trước khi Thời Nghiên kịp có phản ứng thì đột nhiên điện thoại của tôi vang lên.
Là Kỳ Ngôn.
Không biết có phải anh ta đã uống say rồi hay không mà giọng hơi khàn, hình như còn có vẻ ngà say mơ hồ không rõ: “Tâm Tâm, tôi nhớ em.”
Cả căn phòng tĩnh lặng nên giọng nói của anh ta vang lên đặc biệt rõ ràng.
Đột nhiên cả người tôi đông cứng, mặc dù không quay đầu lại nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh của Thời Nghiên đang ập đến sau lưng mình.
“Kỳ Ngôn, anh tỉnh táo chút đi, chúng ta đã chia tay rồi…”
Tôi âm thầm tính toán trong đầu: “Năm năm rồi.”
“Nhưng tôi đã chờ đợi em suốt năm năm, ban đầu chia tay chỉ là do hiểu lầm thôi. Lúc đó tôi còn quá trẻ nên hiếu thắng, tôi không thể cúi đầu nhận sai, còn tìm nhiều lời bào chữa như vậy…”
Anh ta nói, giọng nói càng lúc càng trầm xuống.
Bên kia còn có những giọng nói ồn ào và tiếng nhạc xập xình.
Tôi siết ch/ặt điện thoại, định khuyên anh ta hai câu thì đột nhiên phía sau tôi có bàn tay thò đến khóa lấy eo của tôi, kéo toàn bộ cơ thể của tôi trở lại.
Trước mắt tôi trời đất quay cuồ/ng, tôi vô thức kêu lên một tiếng, chiếc điện thoại rơi trên mặt giường êm ái, tôi cũng nửa nằm trong vòng tay của Thời Nghiên, mái tóc dài rối tung xõa ngang chân anh.
Bàn tay của anh vẫn đặt trên eo tôi rồi liên tục véo vào bụng tôi, tay còn lại nhặt chiếc điện thoại tôi vừa đ/á/nh rơi lên rồi ung dung nói:
“Xin chào, anh Kỳ, tôi rất thông cảm với cảnh ngộ mà anh gặp phải nhưng chuyện này không có nghĩa là anh có thể làm phiền Mạnh Kính Tâm ngoài giờ làm việc chỉ vì những vấn đề cá nhân của anh.”
Đột nhiên bên kia điện thoại vang lên tiếng vật dụng rơi vỡ lanh lảnh, giọng nói của Kỳ Ngôn cũng trở nên lạnh lùng: “Anh là… Thời Nghiên? Bạn trai cũ của Tâm Tâm?”
“Sửa lại đi, là bạn trai hiện tại.”
Nói xong thì Thời Nghiên trực tiếp ngắt điện thoại, anh vứt điện thoại sang một bên sau đó cúi đầu chăm chú nhìn tôi.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn bên ngoài cửa sổ và những tia đèn đường hắt lên cửa sổ tạo thành những chấm sao, hơi ấm mờ nhạt hiện lên trong đôi mắt của anh.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt rồi đột nhiên nói: “Anh nhìn từ góc độ này sẽ không cảm thấy mặt em quá lớn đó chứ?”
“Sẽ không đâu.”
Anh nắm lấy cổ tay tôi, thong thả ung dung ấn tôi nằm xuống gối, sau đó cả người anh bao phủ lấy tôi: “Cái lớn không phải là khuôn mặt.”
Phải mất hai giây tôi mới hiểu ý của anh, đột nhiên tôi cảm thấy trên đỉnh đầu của mình sắp bốc hơi rồi.
Nhưng mà tôi không biết liệu có phải là tôi đã hiểu lầm hay không.
Tôi luôn cảm thấy vào lúc này Thạch Nghiên rất khác với trạng thái bình tĩnh và nhàn nhã trước đây.
Sau khi một lần nữa bị cuốn theo sự háo hức, tôi ngâm nga một tiếng rồi đột nhiên giác ngộ: “Thầy Thời à, có phải là anh gh/en rồi không?”
Thời Nghiên khẽ dừng lại rồi anh đưa tay lên che mắt tôi lại.
“Nếu như em muốn nhập vai thì đợi lần sau đi, anh sợ em… chịu không nổi.”
Bình luận
Bình luận Facebook