Những luồng gió lạnh lùa qua khe gỗ len vào trong điện cổ, buốt giá như băng.
Dưới chân, lũ sâu vẫn ngọ ng/uậy bò lo/ạn xạ. Không ai dám cử động suốt một thời gian dài, không gian ch*t lặng như tờ.
Ai nấy đều sợ chỉ một sơ suất nhỏ, sẽ biến thành thứ kinh t/ởm dưới đất.
Tôi bất đắc dĩ đóng băng tại chỗ, bất lực nhìn thời gian trôi qua.
Dù pho tượng phía trước liên tục quay đi quay lại, tôi vẫn không dám bước lấy một bước.
Trong đầu vang vọng điều luật từ lời tụng kinh, tôi cố gắng "thấu hiểu" thêm manh mối được cho.
Nhưng càng cố suy nghĩ, tôi càng trở nên hoảng lo/ạn.
Nửa khắc chỉ vỏn vẹn bảy phút rưỡi.
Giờ đã qua gần bốn phút, mà chúng tôi thậm chí chưa đi được một phần ba quãng đường.
Đúng lúc tôi tưởng tất cả đều không thoát khỏi kiếp s/úc si/nh, một bóng người bên cạnh bất ngờ cử động.
Liếc mắt nhìn, đó là thanh niên đeo kính gọng đen dày, áo sơ mi trắng tinh, gương mặt lạnh lùng không chút hoang mang.
Tôi nín thở, nhìn anh ta bước những bước dài đầy quyết đoán.
Tim mọi người như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Cho đến khi bước chân anh ta chạm đất an toàn.
Không có gì xảy ra hết.
Bình luận
Bình luận Facebook