Mới vào cung hai ngày đã có ba người ch*t.
Đây nào phải là Hoàng cung, rõ ràng là địa ngục á/c q/uỷ mới phải.
Ta không muốn ở nơi quái q/uỷ này thêm giây phút nào nữa, dù sao cha ta cũng có tiền, bất kể là giả ch*t hay là đút lót nội quan, ta cũng phải thoát khỏi nơi này.
Ta nhớ ra trước khi vào cung, cha ta từng nói với ta rằng, nếu như cần giúp đỡ có thể tìm thị vệ ở cửa đông Hoàng cung.
Sau khi thỉnh an, ta đã bảo Xảo Nhi đổi trang phục với mình, một mình ta đi tới doanh trại thị vệ ở cửa đông.
Ta quanh quẩn ở ngoài cửa rất lâu, nhưng không biết phải làm thế nào để gặp được người ấy.
Bỗng dưng, một bàn tay từ phía sau bịt miệng ta, lực tay không hề mạnh, chỉ dẫn ta vào trong góc rồi buông ra.
Khi nhìn rõ người tới là ai, ta vui mừng khôn xiết.
“Vân Lãng ca ca?”
Hóa ra người cha ta bảo ta có thể tin tưởng hoàn toàn chính là con trai của người bạn thân thiết, y tên Cố Vân Lãng.
“Nghe bảo muội bị chọn nhập cung, ta liền tới doanh trại thị vệ, chỉ hy vọng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy muội, biết muội ở trong cung mọi thứ ổn thỏa ta mới có thể yên tâm.”
Cố Vân Lãng và ta lớn lên cùng nhau, nếu không phải lần này bị chọn nhập cung, thì có lẽ giờ này phút này sính lễ của nhà y đã đưa tới Sầm Gia chúng ta.
Ta vừa khóc vừa kể lại những gì trải qua trong hai ngày qua cho y nghe, cho dù những chuyện ta nói có hoang đường như thế nào thì trên đời này cũng chỉ có mỗi mình y tin tưởng ta vô điều kiện.
Cố Vân Lãng nghe kể cũng cảm thấy rợn cả người, hồi lâu sau mới nghiêm túc nhìn ta.
“A Tuyết, hiện tại chỉ có hai con đường, bất luận muội chọn con đường nào ta cũng sẽ cược mạng giúp muội. Con đường thứ nhất, chính là trở thành sủng phi giống như Thục phi, có Thánh thượng sủng ái che chở, nó sẽ không u/y hi*p được muội.”
Cố Vân Lãng đỏ hoe khoé mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
“Con đường còn lại, ta nghe nói Tây Vực có một loại th/uốc giả ch*t, chỉ cần uống th/uốc giải trong vòng ba ngày sẽ có thể ch*t đi sống lại, ta tin là với thế lực hai nhà chúng ta, đủ sức đưa muội ra khỏi lăng m/ộ phi tần một cách thần không biết q/uỷ không hay.”
Ta không hề do dự lựa chọn con đường thứ hai, Cố Vân Lãng bảo ta đợi y mấy ngày, y sẽ tới Thừa Hi Cung tìm ta.
...
Mấy ngày chờ đợi Cố Vân Lãng không có xảy ra chuyện gì. Ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt từng quy tắc, nếu không cần thiết thì cũng không bước ra khỏi cửa Thừa Hi Cung.
Những phi tần khác cũng như vậy, ngoại trừ một Thường tại mới nhập cung cứ nhất quyết muốn đ/ộc vũ dưới ánh trăng ở Mai Hoa Uyển vào ban đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã được phát hiện tr/eo c/ổ ch*t trong đình nghỉ mát.
Bởi vậy ta cũng ý thức được, tất cả những gì được viết trong cuốn sổ đều hoàn toàn chính x/á/c.
Điều thứ trong cuốn sổ: “Mai Hoa Uyển chỉ mở cửa vào ban ngày, nếu như ban đêm vô tình đi vào, có thể đợi ở bên trong cho đến trời sáng hẵng rời đi.”
Nhưng sự thật là, ban đêm tuyệt đối không được đến Mai Hoa Uyển.
Bình luận
Bình luận Facebook