Tìm kiếm gần đây
2.
"Tìm cậu cả đêm, cũng biết trốn thật đấy!"
Anh chàng đẹp trai trước mặt tôi có quầng thâm mắt, môi khô nứt, trông như người bị hút cạn tinh thần.
Tôi không hề nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của anh ta, bởi vì quầng thâm mắt của anh ta đã rớt xuống tận cằm.
Nhìn lại tôi, trắng trẻo mũm mĩm, sắc mặt hồng hào, ngủ một giấc đến tận trưa, khóe miệng còn dính vết nước khả nghi.
Lương tâm tôi cảm thấy hơi nhói nhói.
Nhưng lương tâm không thể kiểm soát được miệng, tôi ngẩng đầu lên sửa lại lời của anh ta: "Tôi không có trốn."
Nhìn thấy tôi ngẩng đầu lên với vẻ mặt không phục, trùm trường tức gi/ận, khuôn mặt điển trai méo xệch.
Anh ta chỉ tay vào tôi, tay run không kiểm soát, ng/ực phập phồng dữ dội, nhìn như không thở nổi rồi hai mắt trợn ngược, ngất xỉu ngay trước cửa ký túc xá nữ.
Trước khi nhắm mắt hoàn toàn, anh ta nắm lấy gấu quần của tôi, nói với giọng chật vật: "Tôi sẽ không tha cho cậu!"
Nhìn thấy cảnh này, những người qua lại ở cửa nhìn tôi với cùng ánh mắt "chỉ trích”.
Tô thấy hơi chột dạ, mặt tỉnh bơ đ/á tay anh ta sang một bên, cười gượng lùi lại: "Không liên quan đến tôi, cậu ta ăn vạ đấy à!"
Bạn cùng phòng của trùm trường đuổi theo tới, thấy anh ta ngất xỉu, vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt trùm trường, lật mí mắt của anh ta lên, nhìn thấy bước chân lùi lại đầy sợ hãi của tôi, người bạn cùng phòng này ngẩng đầu lên hét vào mặt tôi: "Còn đứng đực ra đó làm gì, gọi điện thoại đi!"
Tôi tỏ ra khó xử, điều này không ổn lắm.
Tôi hơi do dự, thử hỏi: "Chưa ch*t hẳn đâu nhỉ, làm vậy có phải hơi vội vàng không?"
Bạn cùng phòng của trùm trường nghe xong câu này thì ngẩng phắt đầu lên, mắt trợn tròn như chuông đồng:
"Cậu đúng là đồ vô nhân tính!"
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, bối rối véo ngón tay, không biết làm gì.
Ở bên cạnh, bạn cùng phòng của tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nhẹ nhàng kéo áo tôi, chân thành nói với tôi:
"Cái mà cậu ta bảo cậu gọi chắc là số điện thoại của bệ/nh viện trường, chứ không phải xe tang."
Tôi vừa bối rối vừa x/ấu hổ, hắng giọng một cái, quay người lại gọi điện:
"Xin chào, tòa nhà số 10 của ký túc xá nữ, có người bị ngất, xin vui lòng mang cáng đến càng sớm càng tốt."
Mười phút sau, bác sĩ đến cùng với tiếng còi xe c/ứu thương.
Tôi trơ mắt nhìn hai vị bác sĩ khiêng tên trùm trường lên cáng, được mọi người vây quanh đi về phía xe c/ứu thương.
Tôi nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì đến mình nên từ từ lùi lại, từ từ rời khỏi vòng vây trung tâm, chuẩn bị thực hiện kế chuồn là thượng sách.
Nào ngờ vừa mới nhấc chân đã bị bác sĩ túm cổ áo.
Theo hướng tay của bác sĩ, tôi quay đầu lại...
Trong gió thu se lạnh, tên trùm trường đang cố gắng dùng tay bám ch/ặt lấy cửa xe c/ứu thương, đôi mắt hơi hé mở nhìn tôi lăm lăm.
Đây là kiểu có làm m/a cũng không tha cho tôi rồi!
Tôi đành chấp nhận số phận, lê từng bước nặng nề chuẩn bị bước lên xe.
Đi ngang qua Trần Khê, bạn cùng phòng của tên trùm trường, cậu ta thì thầm bên tai tôi: "Đáng đời cậu!"
Đáng đời hay không, tôi không biết, nhưng khi tôi vừa lên xe c/ứu thương, tên trùm trường cũng chịu yên lặng để người ta đưa lên.
Sắc mặt của anh ta tái nhợt nhưng tinh thần vẫn rất bình tĩnh, hai tay của anh ta chắp trước ng/ực, lại mang theo vẻ đẹp của người sắp mất đi sự sống.
Tôi và Trần Khê ngồi hai bên, nhìn nhau, trong một khoảnh khắc, không khí yên tĩnh đến lạ thường.
"Tên?" Bác sĩ cầm tờ khám bệ/nh hỏi.
"Lâm Diễn Chi."
"Sao lại ngất?"
Trần Khê trừng mắt nhìn tôi với vẻ trách móc, giọng nói gấp gáp: "Bị tức đến ngất!"
Nghe vậy, tất cả các bác sĩ trên xe đều quay sang nhìn tôi, mắt họ hơi nheo lại, nói bóng gió: "Người trẻ tuổi, không nên đùa giỡn quá trớn."
Tôi không còn gì để chối cãi, lo lắng đến toát mồ hôi hột. Tôi định chuyển hướng sự chú ý của họ nên đành phụ họa theo:
"Đúng vậy, đúng vậy. Thức khuya chỉ sướng nhất thời mà hậu quả thì phải đến thẳng nhà hỏa táng."
Cơ thể trên cáng gi/ật giật.
Bác sĩ: "..."
Tôi: "..."
"Em chỉ là nói đùa thôi. Ha ha."
Tôi cười gượng hai tiếng, quay đầu đi né tránh, lại bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Trần Khê:
"Tôi biết cậu tồi, nhưng tôi thực sự không ngờ cậu có thể tồi đến mức này."
Tôi nên im lặng thì tốt hơn.
Khi Lâm Diễn Chi được khiêng xuống xe, mặt của anh ta đã tái mét, bác sĩ nói anh ta bị tức đến ngất nhưng tôi không tin.
Trần Khê nhận được điện thoại của cố vấn, có việc gấp phải đi trước. Trước khi đi, cậu ta còn dọa tôi phải chăm sóc Lâm Diễn Chi cho tốt.
Nhìn nắm đ/ấm to như cái bao cát của cậu ta, tôi chỉ thiếu nước thề với trời: "Dù tôi có ch*t, cậu ấy cũng phải sống thật tốt."
Cuối cùng cũng tiễn được một vị sát thần này đi, còn một người nằm đây.
Nhìn khuôn mặt điển trai tinh tế nhưng hơi nhợt nhạt của anh ta, tôi hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.
Cúp vô địch ba môn phối hợp của anh ta vẫn còn được trưng bày trong tủ kính của trường.
Nghĩ đến những tin đồn "hung á/c" của anh ta, nào là một cú đ/ấm hạ một con lợn rừng, một cú đ/á hạ một tên c/ôn đ/ồ.
Tôi đứng ngồi không yên, vô cùng lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
Sau khi truyền dịch, Lâm Diễn Chi từ từ tỉnh lại. Anh ta mở mắt ra nhìn sâu vào tôi, người đang nhìn anh ta.
Chỉ cần một ánh mắt đó thôi, tôi đã biết sẽ có chuyện không hay.
Quả nhiên, dù đang truyền dịch, anh ta vẫn cố hết sức bò dậy khỏi giường, cố gắng đi về phía tôi để tính sổ, mặt mày của anh ta hốc hác, trông như á/c q/uỷ.
Tim tôi đ/ập thình thịch, bản năng sinh tồn thúc giục tôi lùi lại.
Lâm Diễn Chi không đề phòng, ngã sấp xuống, theo quán tính quỳ xuống trước mặt tôi.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Người đàn ông quỳ giữa sảnh bệ/nh viện, cả người u ám, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm.
Tôi nhắm ch/ặt mắt, quay đầu đi không dám nhìn, sợ bị bịt miệng.
"Lại đây đỡ tôi." Giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống trải.
Tôi không dám động đậy.
"Chân tôi tê rồi." Giọng nói mang theo sự tự ti và bất lực.
Sợ anh ta lừa mình lại gần, tôi một tiến về phía trước từng chút, thử thăm dò: "Anh trai à, mạnh mẽ lên một chút, được không?"
Thấy cơ thể anh ta lại bắt đầu r/un r/ẩy dữ dội, sợ anh ta lại ngất đi, tôi vội vàng kéo anh ta dậy khỏi mặt đất.
Nếu anh ta lại ngất ở đây, tôi có tám trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Chương 16
Chương 21
Chương 15
Chương 22
Chương 16
Chương 43
Chương 19.2
Chương 21
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook